"Ngươi! Không được tiến lên!"
"Lùi lại!"
"Tên kia, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi dám lờ ta đi à?"
Hạ Hầu Táo đùng đùng nổi giận đưa tay ra muốn rút kiếm, phó tướng ở bên kinh sợ ôm chặt lấy hắn:" Thái úy! Thái úy! Bọn họ là người Thân Độc, không hiểu."
Đây là biên cảnh nước Tây Đình, thông qua một cửa núi hẹp, thương đội Thân Độc xếp thành hàng dài, ngoài ra còn có rất nhiều học giả, cùng quan viên, nô lệ bị áp giải tới đây.
Biên cảnh Tây Đình trở nên náo nhiệt, thi thoảng lại có tuấn mã chạy qua chạy lại, đưa tin, thúc giục nô lệ tiến lên.
Hạ Hầu Táo suất lĩnh đại quân 800 người tọa trấn nơi này, kiểm tra người qua lại, bảo vệ thương đội Thân Độc.
"Dịch giả đâu."
"Dịch giả ở bên kia liên hệ với quan viên đưa nô lệ tới."
"Thôi, để ta tự nói."
"Hả? Thái úy học tiếng Thân Độc bao giờ thế?" Phó tướng ngạc nhiên:
"Mấy ngày qua ta nghe dịch giả và đám thương cổ trò chuyện, cảm giác mình đã nắm được yếu nghĩa."
Hạ Hầu Tào tràn trề tự tin lên giao lưu với thương cổ, hắn lớn tiếng nói tiếng Thân Độc, đám giáp sĩ phía sau sững sờ. Không ngờ thái úy nhà mình có bản lĩnh này, nghe người ta nói chuyện vài câu là học được ngôn ngữ rồi.
Còn có cả người Thân Độc sững sờ, bọn họ hoàn toàn không hiểu vị tướng quân này nói gì, chỉ thấy một kẻ cao lớn hung ác hoa chân múa tay quát tháo, ai nấy sợ hãi, theo bản năng lùi lại.
"Ngươi xem, ngươi xem đi, bọn họ hiểu kìa."
Đám giáp sĩ liên tục gật đầu, xem ra sau này phải nhìn thái úy nhà mình bằng con mắt khác.
Nước Tây Đình hẻo lánh hoang vu thoáng cái rơi vào sự phồn vinh, khắp nơi là thương cổ lôi kéo nhau giao đàm, tuy chẳng hiểu nói gì, múa tay loạn xị, Lưu Khải vẫn mừng lắm. Chỉ có Tào Quật là không vui mấy.
"Thương cổ từ Thân Độc tới quá ít, không tiêu thụ được nhiều hàng như vậy. Ta mang theo rất nhiều thương cổ, nếu thu loại không cao, không đủ phí đi đường." Tào Quật lo lắng trùng trùng nói:
Vì bao nhiêu người kéo tới Tây Đình như thế, sinh ra bao việc phải làm, bên cảnh Lưu Khải không còn ai nữa, cả vương cung chỉ có hắn và Tào Quật.
"Trọng phụ, hiện giờ không có cách nào, đường thì xa, thời tiết nơi này nóng như thế, nhưng đi về phía Thân Độc, càng đi sâu vào trong phải mặc thêm nhiều áo, cả tướng sĩ Bắc quân còn bị chết rét, huống hồ thương cổ."
"Đợi vài năm nữa, đường sá tốt lên, xe ngựa có thể qua lại, tình hình sẽ tốt hơn."
Tào Quật nghiêm mặt:" Không được, ngươi không hiểu lần này ta đi áp lực thế nào, quần thần tuy đồng ý rỡ bỏ hạn chế thương cổ, nhưng đều là do cái uy của bệ hạ. Nếu ta thất bại, không mang về đủ lợi ích, đám người đó sẽ cắn trả ... Ta sẽ phụ kỳ vọng của bệ hạ."
Lưu Khải kinh ngạc, đại trượng phu đúng là phải qua rèn luyện mới thành, vị này nổi tiếng hèn nhát vô dụng, vậy mà nói ra những lời ấy.
"Nhưng phải làm sao, chẳng lẽ bảo Khổng Tước vương phái thêm thương cổ, như thế phải đợi lâu lắm."
Tào Quật do dự một lúc, nói:" Ta sẽ chỉnh hợp lại thương đội, tới Thân Độc."
Lưu Khải cả kinh đứng bật dậy:" Không được, trọng phụ có tuổi rồi, bên đó đường sá khó đi, thời tiết thay đổi liên tục, không thể mạo hiểm như thế. Nếu phải đi, để cháu phái một đại thần đi thay."
"Đại thần của ngươi còn đủ dùng à, ta thấy tam công mệt mỏi cực độ rồi, nếu họ đi nữa thì ai làm việc? Nay cũng chỉ ta là không có việc gì, đây vốn là phận sự của ta, chớ nói nhiều." Tào Quật như bị a phụ mình nhập hồn, cực kỳ nghiêm túc quyết đoán:
Lưu Khải khóc không ra nước mắt, ngài đừng thức tỉnh vào lúc này chứ, nếu mà trọng phụ ngài có mệnh hệ gì trên đường đi, bệ hạ không lột dạ mình mới là lạ.
Có điều Lưu Khải nói thế nào cũng không thuyết phục được, đành phái ba vị thái y đi theo, đồng thời thỉnh cầu Hàn Tín phái người hộ tống.
Rất nhanh thương cổ lần nữa tụ tập lại, đối với chuyện đi Thân Độc, vậy mà họ không phản đối, lần mậu dịch này khiến họ nhìn thấy cơ hội, tất nhiên là muốn kiếm thêm. Đối với thương cổ mà nói, sinh mạng không quan trọng bằng kiếm tiền.
Tào Quật ngồi trên xe, Lưu Khải bất lực đứng bên cạnh vẫn cố khuyên can.
Tào Quật trông có vẻ nhợt nhạt, vị Bình Dương hầu bừng bừng ý chí hôm qua biến mất rồi, đây mới là Bình Dương hầu bình thường, hắn hít thở sâu, vẻ mặt giằng co, hai tay không ngừng bóp vào nhau, vành mắt thâm, chứng minh đêm qua hắn không ngủ.
"Trọng phụ ..."
"Đừng nói nữa." Tào Quật chặn lời ngay, hắn sợ Lưu Khải khuyên can nữa sẽ làm mình dao động, nhưng thương cổ đã tập hợp, lời đã nói ra, giờ mà nuốt lời thì cả đời này hắn đừng mong ngẩng đầu lên, vì thế hắn đứng dậy chỉ tay về phía trước: "Xuất Phát! "
Câu này tuy lấy sức hét ra, nhưng chẳng có tí thanh thế nào có lẽ vì gió, giọng bị lạc một cách nghiêm trọng, nghe rất quý dị. Thương đội từ từ tiến lên, Tào Quật nắm chặt lấy thành xe, tay trắng bệch, mặt nhìn chằm chằm về phía trước.
Vệ Anh mặt mày nghiêm túc hô to:" Vâng."
Lưu Khải nhìn Tào Quật đi xa dần, lắc đầu lãnh đạm nói:" Vô ích thôi, chuẩn bị đón ông ấy về, cùng lắm là bốn ngày, ông ấy sẽ về theo lối cũ."
"Vâng."
Thương đội đi sát qua bên người Thân Độc đang tiến tới, người Thân Độc ngạc nhiên nhìn đoàn người đi về phía mình, bọn họ thi thoảng dừng lại, trao đổi, bắt chuyện, trong đội ngũ có nhiều dịch giả.
Tào Quật ngồi trên xe, sờ má mình, sợ hãi hỏi:" Sao lại lạnh thế này, có phải tới nơi tuyết rơi đầy trời rồi không?"
Vệ Anh cười khổ:" Gia chủ, chúng ta mới đi được hai ngày, nơi này không khác gì Tây Đình cả."
Tào Quật gật đầu, nhưng rõ ràng hắn thấy trời lạnh hơn mà.
Rời nước Tây Đình là cát, nhưng cát không hề nóng, gió nổi lên, cát bay đầy trời, rơi rào rào xuống như tuyết. Tới tối, trời càng lạnh làm người ta run lẩy bẩy.
May mà dọc đường có người Thân Độc tới, trong hoàn cảnh cô tịch ấy mang tới cho người ta chút an ủi, dù là chẳng quen biết nhau, gặp gỡ thôi cũng vô cùng vui vẻ. Ở chốn hoang vu gặp được người là chuyện đáng chúc mừng.
Nhưng với Tào Quật mà nói, đây hoàn toàn là chuyện dày vò.
Hắn chưa bao giờ thấy nơi như thế, đây là chỗ ngàn dặm không bóng người thực sự, gần như không thấy hi vọng sinh mệnh. Được người đương địa thi thoảng họ tìm thấy ít ốc đảo, suối nước, đại đa số thời gian, họ uống nước do mình mang theo, thứ nước đó mùi vị càng ngày càng khó uống. Ăn cơm cũng là một vấn đề, nước còn không nuốt nổi, cơm khác gì nhai rơm.
Bọn họ gặp đạo tặc mấy lần, chuyên cướp bóc thương đội qua lại, nhưng đối với thương đội lớn này chẳng là gì, Tào Quật sợ hãi trốn trong xe, run bần bật, đạo tặc bị giết hết, hắn vẫn không dám ngẩng đầu lên.
Mấy lần hắn bật dậy trong mơ, sợ hãi la hét.
Cuối cùng hắn thấy được cái gọi là băng thiên tuyết địa thực sự.
Khi bọn họ chuẩn bị vượt qua rặng núi, tiến vào Thân Độc, băng tuyết cùng cuồng phong kéo tới. Tào Quật trong ngoài mặc mấy lớp áo vẫn rét run, lông mày đóng băng, xe ngựa muốn đi qua nơi này vô cùng khó khăn, nhất là còn phải mang theo hàng hóa. Thương cổ đành phải bỏ xe ngựa, dùng ngựa và lạc đà chở hàng, Tào Quật cũng phải đi bộ.
Vệ Anh buộc mình và Tào Quật cùng nhau, xông pha gió tuyết không ngừng tiến lên.
"Gia chủ!"
"Cố lên!"
"Sắp qua rồi!"
Giọng nói bị gió át đi.
Thương đội rốt cuộc hiểu được, người Thân Độc vì sao thà đi đường xa chứ không đi đường gần rồi, bọn họ tổn thất không ít. Khi gió tuyết bị bỏ lại phía sau, khi Vệ Anh đỡ Tào Quật lên xe ngựa, hắn vẫn không tin được.
"Chúng ta sống rồi sao, ta còn sống à?" Tào Quật kinh hoàng sờ mặt mình:
Vệ Anh không nhịn được hét lên:" Chúng ta thành công rồi, tới Thân Độc rồi."
Xe ngựa đi thêm hai ngày nữa, rốt cuộc nhìn thấy thành trì Thân Độc ở xa.
Thương cổ mừng phát khóc, không ai biết những người thăm dò đầu tiên phải trả giá lớn thế nào.
Vệ Anh nhìn thấy thành trì, hô:" Gia Chủ! Chúng ta tới rồi."
"Gia chủ!"
Vệ Anh dừng xe, quay đầu lại.
Tào Quật mệt mỏi co ro trên xe, hai mắt nhắm chặt không nhúc nhích.
Vệ Anh đưa tay ra, không thấy hơi thở nữa.