"Bình Dương hầu!"
"Ngài tỉnh lại đi."
Ba thái y điên rồi, bọn họ vây quanh Tào Quật, không ngừng đổ nước vào miệng, xoa mặt cho hắn. Tào Quật nằm đó, gần như không thở nữa, nhưng thái y vẫn bắt được mạch rất yếu. Nếu Tào Quật chết ở đây, bọn họ sẽ bị diệt tộc.
Thương cổ cũng tụ tập lại một chỗ.
"Làm thế nào bây giờ?"
"Hay về?"
"Về thế nào chứ?"
Tào Quật vượt qua được đường sá xa xôi, vượt qua được núi tuyết, nhưng khi tới nơi, hắn lại ngủ không tỉnh nữa, điều này làm cả thương đội nổ tung.
Điều đầu tiên bọn họ nghĩ tới là lửa giận của hoàng đế.
Lòng người hoảng loạn, có người khóc nức nở, người khiếp sợ nhìn quanh như tìm đường trốn, người thì hoảng loạn, giáp sĩ đi cùng Tào Quật cũng không ổn định được cục thế nữa.
Vệ Anh quỳ trước mặt gia chủ.
Hắn không đành lòng nhìn thái y điên cuồng đổ thuốc cho gia chủ, lòng tuyệt vọng, kỳ thực khi xuất phát, hắn đã nghĩ tới kết cục này.
Với tuổi của gia chủ, muốn sống sót qua quãng đường gian nan này không dễ, Vệ Anh không biết vì sao gia chủ vẫn kiên trì, vì không muốn sống tầm thường cả đời, vì muốn xứng đáng với tước vị Bình Dương hầu ư?
Dù gì cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Bình Dương hầu ngã xuống, chuyện cần làm chưa hoàn thành.
Thương cổ gào khóc, giáp sĩ quát tháo, bảo bọn họ bình tĩnh lại.
Vệ Anh tuốt kiếm ra, thân là gia thần, bất kể thế nào, gia chủ chết rồi, hắn không còn tư cách sống nữa, chỉ đành lên đường cùng thôi.
Nhưng khi rút kiếm ra, hắn do dự, không phải hắn sợ chết, hắn nghĩ tới tiếng hô "xuất phát" đầy bi tráng của gia chủ.
Hắn đứng dậy.
"Chư vị!"
Tiếng quát của Vệ Anh khiến tiếng ồn ào xung quanh lắng xuống, thương cổ nhìn hắn.
"Bình Dương hầu khi đi qua ngọn núi này nói, nếu ngài ấy gặp chuyện gì, do ta thay thế ngài ấy hoàn thành chuyện mậu dịch."
Đám thương cổ kinh ngạc, có người lên tiếng:" Không phải ta coi thường ngươi, nhưng chuyện này ..."
Vệ Anh nghiêm túc nói:" Đây là lệnh của Bình Dương hầu, ai dám không theo?"
"Chúng ta từ Tây Đình tới đây, không phải để nhìn Thân Độc một cái rồi về! Vương quân, mời ngài tới thánh trì liên lệ, bảo họ phái người tới, tốt nhất phái y."
"Nói với họ, Đại Hán triệt hầu ở đây, cần họ chữa trị, còn lượng lớn thương đội cần nghỉ ngơi, bảo họ chuẩn bị tốt."
Thương cổ dưới sự kích thích của lợi nhuận còn có thể xốc lại tinh thần, đám thái y chỉ biết khóc lóc.
"Ngài ấy ngừng thở rồi, còn cứu thế nào, chúng ta chết cùng thôi, chết cùng thôi ..."
Vệ Anh quát:" Suốt đường đi, bất kể gặp khó khăn gì, Bình Dương hầu chưa từng lui một bước, chưa từng từ bỏ, nay chuyện sắp thành sao có thể bỏ chứ?"
Dưới sự chỉ huy của Vệ Anh, mọi người bắt đầu cắm trại, rất nhanh có tiếng vó ngựa, người Vệ Anh phái đi dẫn người Thân Độc tới.
Có mấy người tóc xõa đẩy thái y ra, đi nhanh tới tới Tào Quật, không ai hiểu họ nói gì.
Dịch giả giải thích:" Họ nói, Bình Dương hầu vất vả quá độ, hơi lạnh nhập thể, hơi nóng bay đi, hồn linh rời thân thể, phải bổ xung hơi nóng, sau đó tìm hồn linh về."
Thái y nổi giận:" Ma quỷ cái gì, hồn linh cái gì?"
"Bọn họ sống ở ngoài ngọn núi này, hẳn đã gặp chuyện tương tự nhiều rồi, không được ngăn cản họ."
Vệ Anh hạ lệnh, lúc này y sinh Thân Độc sai người đổ nước nóng vào miệng Tào Quật, vung tay lên tát một phát. Hắn biến sắc mặt rút kiếm ra, dịch giả vội giữ lấy :" Họ đang chỉ dẫn hồn linh quay lại ..."
Chưa nói hết thì y sinh thân độc đấm một phát vào bụng Tào Quật.
Vệ Anh không nhịn được, người sắp chết rồi, các ngươi còn đánh à?
Vị quan viên Thân Độc vội ngăn Vệ Anh lại, luôn mồm giải thích. Đám y sinh Thân Độc vây quanh Tào Quật, một chân dẫm trên đất, một chân dẫm lên người Tào Quật ca hát, hết sức quỷ dị, bọn họ không ngừng đi vòng quanh dẫm lên người.
Hai mắt Vệ Anh đỏ ngầu, vừa tuốt kiếm ra thì thái y hét lên:" Thở rồi, thở rồi."
Vệ Anh sững sờ, thật sao?
Dịch giả lúc này gấp giọng nói:" Hồn linh ở xung quanh, nhưng không chịu về, mọi người mau mau nói chuyện với ngài ấy, để hồn linh muốn quay về."
Mấy thái y Đại Hán thộn mặt, nói chuyện để trị bệnh à? Chưa từng nghe nói.
Vệ Anh không nghĩ gì cả, nhào tới bên Tào Quật, tha thiết nói:" Gia chủ, về đi!"
"Gia chủ, ngài còn sự nghiệp chưa hoàn thành, ngài muốn chứng minh cho kẻ coi thường ngài thấy! Gia chủ đừng ngã xuống lúc này, sắp thành công rồi!"
"Gia chủ, thái tử tới trộm dê kìa."
"Bệ hạ và hoàng hậu tới."
"Gia chủ, a phụ ngài nói, ngài chưa đi được, a phụ ngài đang nhìn ngài đó."
"A phụ ..." Môi Tào Quật đột nhiên mấp máy môi, mơ hồ gọi ra tiếng:
Mấy y sinh Thân Độc không nhảy múa nữa, đưa Tào Quật lên xe ngựa, đi về phía thành trì, ở trên xe vẫn không ngừng tát Tào Quật.
Nhưng Vệ Anh không phẫn nộ nữa, nếu y sinh mệt, hắn còn tát tay, vừa cười vừa khóc.
Ba vị thái ý thộn mặt nhìn nhau, sau đó vội vàng ghi chép lại những điều vừa thấy hôm nay.
................
Lưu Khải hết sức kinh ngạc, hắn vốn cho rằng Tào Quật dứt khoát không chịu nổi, hắn biết Tào Quật, người này chẳng có năng lực gì, làm việc thì nhút nhát, mạnh miệng đấy, nhưng chỉ ba bốn ngày là về thôi, nên hắn chẳng ngăn cản.
Nhưng rõ ràng lần này Lưu Khải sai rồi vì bốn ngày, mười ngày, một tháng qua đi, Tào Quật không về.
Thế là hắn hoảng, vì hắn biết con đường đó khó đi thế nào, Tào Quật vượt qua nổi sao? Nếu không qua được sẽ là chuyện lớn, mình cũng bị liên lụy.
Ngày nào Lưu Khải cũng sống trong nơm nớp lo sợ, hắn hận thấu xương vị Bình Dương Hầu không tự lượng sức đó, mỗi ngày phái người thăm dò tin tức.
Cùng lúc đó kiến thiết nước Tây Đình không dừng lại, có lượng lớn nô lệ từ Thân Độc, hắn dùng họ xây dựng lên cơ sở cho Tây Đình, làm đường, dịch xá, khai hoang, công trình thủy lợi, thành trì.
Nước Tây Đình phát triển thần tốc, vượt qua Bắc Đình, làm Bắc Đình thèm khát. Có được lực lượng lao động và lương thực sung túc, Tây Đình bước vào giai đoạn điên cuồng phát triển, xu thế hơn nước Đường năm xưa.
Nước Hà Tây vội cắt viện trợ cho Tây Đình, ngươi không xứng nữa rồi.
Khi Lưu Khải xử lý chuyện trong nước, rốt cuộc có thám báo cấp tốc quay về báo:" Đại vương! Đại vương! Thương đội quay về rồi, thu hoạch lớn!"
Lưu Khải chỉ quan tâm một việc:" Bình Dương hầu có về không?"
"Không về, đám thương cổ nói, Bình Dương hầu bệnh nặng, không thể đi đường. Tránh lỡ thời gian đã phái gia thần dẫn thương đội về trước ... Phải rồi, họ còn nói, học được thuật cải tử hoàn sinh từ Thân Độc."
"Hả??"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com