Trong Thiên Lộc Các, Hoàng Lão đại gia Vương Cao đang cầm sách lắc lư cái đầu giảng bài cho các vị công tử.
Trước mặt ông ta là mười bốn vị công tử, Lưu Bột không học ở đây nữa, chỉ có Lưu Lương, Lưu Tứ và một đống công tử của Lưu Doanh.
Mấy năm qua Lưu Doanh không nhàn rồi, đưa mắt nhìn tới Lưu Cương, Lưu Bất Nghi, Lưu Sơn, Lưu Triêu, Lưu Vũ, Lưu Mông, Lưu Cáo, Lưu Ngô, Lưu Hạ ... Tuổi tác không chênh nhau là bao. Trong đó chỉ có Lưu Vũ là do Đại Tào sinh ra, các công tử khác không phải.
Vương Cao ở trên nói say sưa, đám công tử nghe lơ đễnh, chỉ có ít chăm chú, trong đó có Lưu Tầm. Hắn vốn muốn tới thái học học, nhưng học vấn hơi kém, không theo được, nên ở lại hoàng cung học tập. Lưu Tầm là người thành thật, mỗi ngày đều khắc khổ học tập.
Đám công tử khác dù tản mạn tới mấy cũng cố gắng lấy tinh thần ngây ra nhìn Vương Cao.
Chỉ có Lưu Tứ gục đầu xuống bàn, ngày khò khò.
"Lưu Tứ!" Vương Cao quát lớn:
Lưu Tứ giật mình tỉnh dậy:" Lão sư, đệ tử là Lưu Lương!"
Vương Cao đùng đùng nổi giận nhìn nó.
Thấy lão sư không tin, Lưu Tứ cho tay vào mồm gặm:" Lão sư xem."
Vương Cao chỉ thấy cơn giận bốc lên đỉnh đầu, người lảo đảo, vội đưa tay vịn tường mới không ngã. Ông ta hít sâu một hơi, ném sách đi:" Tự học."
Rồi tức giận bỏ ra ngoài.
Đám công tử reo hò, Lưu Tứ lẩm bẩm:" Con chó già nhất định đi cáo trạng a phụ, lát nữa a phụ muốn gặp ta thì ngươi đi thay ta."
Lưu Lương sợ hãi:" Ta không dám."
"Ta không để ngươi ăn đòn không công, ta trả tiền, ngươi là đệ đệ ta, phải chịu tội cho ta. A phụ dạy chúng ta phải hòa thuận, lão sư cũng nói phải hiếu thuận với huynh trưởng. Có câu huynh trưởng như cha, ta gọi ngươi là a phụ, ngươi ăn đòn thay ta nhé." Lưu Tứ dụ dỗ:
"Nhưng ngươi không phải huynh trưởng, ngươi là đệ đệ ta."
"Rắm thối, ngươi mới là lão tứ, ta là lão tam, dù ngươi có lớn hơn ta, ngươi cũng không phải là đại ca ..."
Khi Lưu Tứ đang đe dọa Lưu Lương thì Lưu Tầm bước tới:" Tứ đệ, trọng phụ bảo đệ tới đây đọc sách học bản lĩnh trị quốc ..."
Thế là hắn giảng một tràng đạo lý, Lưu Tứ đen mặt, mấy lần nó muốn ra tay nhưng chỉ cao tới eo Lưu Tầm.
"Được rồi, đừng nói nữa, đệ hiểu rồi, đệ nhất định sẽ thay đổi, huynh yên tâm đi. Nghe nói Bắc quân về rồi, a phụ đang bận, đừng vì chuyện này làm phiền a phụ thêm nữa."
Đám công tử rời Thiên Lộc Các, Lưu Tứ nghênh ngang đi đầu, rõ ràng nhỏ nhất lại làm ra vẻ đại ca. Vừa ra ngoài thì thấy mấy cận thị từ xa đi tới, Lưu Tứ phản ứng cực nhanh, co chân chạy ngay."
"Công tử!"
"Công tử! Không thể xông bừa vào Trường Tín Điện."
Trong hoàng cung một đứa bé cao bằng mặt đất đang chạy vèo vèo, cận thị sợ nó ngã, lại sợ nó chạy vào nơi không nên vào, đuổi theo phía sau.
Đối diện đi tới một nhóm người, trông rất thoải mái, dù ở trong hoàng cung cũng không gò bó.
"Tha Chi! Rốt cuộc ngươi cũng về, ta cứ tưởng ngươi không về nữa chứ."
"Chúng ta hiếm khi tụ tập được đông như vậy, tối nay phải mở tiệc."
"Đúng, bắt Lộc mời."
"Này, cẩn thận."
"Á."
Có đứa nhóc lao vào họ rồi ngã ra đất, đứa nhóc đó phẫn nộ ngẩng đầu lên:" Đây là hoàng cung, sao các ngươi dám xô người khác? Ta bị thương không đọc sách được nữa, các ngươi nói đi, bồi thường ta thế nào đây?"
Va phải nó là Chu Á Phu, mà Lư Tha Chi, Lữ Lộc, Phàn Thị Nhân, Lữ Chủng, Chu Kiên, Tuyên Mạc Như lúc này nhìn nó như nhìn thấy ma.
"Các ngươi nói đi chứ!"
Mấy cận thị chạy tới, thấy mấy người kia thì hồn phi phách tán, quỳ xuống bái lạy.
"Bái kiến Xa kỵ tướng quân."
"Xa kỵ tướng quân thì sao? Gia phụ Đại Hán hoàng đế."
Quần hiền nhìn nhau rồi cười phá lên, Lư Tha Chi đi tới kệ nó không muốn bế vào lòng:" Thần kỳ, thần kỳ, đây không phải đại vương của chúng ta sao? Đại vương học cãi lão hoàn đồng bao giờ thế?"
"Cho ta bế, ta luôn muốn xoa đầu đại vương." Phàn Thị Nhân ra sức xoa đầu Lưu Tứ:
Lưu Tứ tức điên:" Dám làm nhục ta! Ta chưa lớn, lớn ắt có biến."
"Đúng là đại vương nhà ta rồi, cho ta thử." Chu Kiên nhận lấy bẹo má nó:
Lưu Tứ công tử lọt vào tay quần hiền, chịu đủ nhục nhã, bọn họ xoa đầu, bẹo má, vỗ mông ... Không chuyện ác nào không làm.
"Ta muốn bắt nạt đại vương từ lâu rồi, hiếm có được cơ hội."
"Ha ha ha, để ta thử đánh mông đại vương."
Lưu Tứ choáng váng, các ngươi có bệnh à? Bao nhiêu tướng quân như thế không đi đánh Hung Nô, ở đây bắt nạt một đứa bé, Xa kỵ tướng quân cái gì, đánh đít tướng quân ấy.
Quần hiền yêu thích không rời tay.
Lữ Lộc giới thiệu:" Đây là nhi tử thứ ba của bệ hạ, được bệ hạ sủng ái nhất, cực kỳ hiếu thuận ... Giống hệt bệ hạ."
Mọi người cười vang, Tuyên Mạc Như nghiêm mặt:" Ngươi lớn lên không được phóng xe trong thành, không được kết bè kết đảng, hành hung người khác, trêu ghẹo dân nữ. Nếu không ta sẽ đánh cho mông đít nở hoa, hiểu chưa?"
"Hả? Ta chưa từng xuất cung."
"Không được làm thế."
"Ta có làm đâu."
Chu Á Phu kẹp Lưu Tứ vào nách, mặc nó vùng vẫy, kéo vào Hậu Đức Điện. Vừa vào trong liền nhìn thấy bệ hạ đứng một bên vâng vâng dạ dạ, mà người ngồi ở thượng vị là Hàn Tín.
Hàn Tín vừa về một cái là đi tìm Lưu Trường tính sổ, người ta đi đánh trận thì gia sản càng lớn, còn ông ta trở về gia súc chẳng còn là bao, đại viện ngoài thành không còn, trạch viện trong thành bị rỡ cổng ... Cả đời ông ta chưa từng bị ấm ức như thế.
Cả đám cười đùa đi vào, thấy Hàn Tín một cái nụ cười lập tức biến mất, ai nấy vô cùng nghiêm túc.
Chu Á Phu hắng giọng:" Không biết thái úy đang khuyên gian bệ hạ, lát nữa chúng ta hẵng vào."
"Đừng, thú vị quá, xem thêm đi." Lưu Tứ vui vẻ hét lên:
Ánh mắt Lưu Trường tức thì nhìn thằng nhãi đó, sát khí bốc lên. Hàn Tín cũng nhìn nó, ký ức chết bao năm sống dậy, tức thì thấy đau đầu.
"Lưu Tứ, không mau qua bái kiến thái úy."
Lưu Tứ từ trên người Chu Á Phu nhảy xuống, chạy tới bên Hàn Tín, tuy không biết người này là ai, nhưng a phụ ở trước người này có vẻ rụt rè, nó vững lòng hẳn:" Thái úy! A phụ muốn đánh cháu."
Hàn Tín không biết nghĩ tới cái gì, cười to xoa đầu nó:" Đi, ta dẫn ngươi đi gặp đại mẫu ngươi."
Lưu Tứ thoát được một trận đòn, lòng mừng lắm, kéo tay Hàn Tín rời Hậu Đức Điện, còn vênh mặt đắc ý với Lưu Trường. Quần hiền đợi Hàn Tín đi rồi mới cười ầm ĩ, Lư Tha Chi còn nói:" Bệ hạ, đứa bé này quyết không thể phong tới nước Đường!"
Quần hiền đông đủ.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị tán gẫu với mọi người, trừ Lư Tha chi vừa về, người khác thường gặp nhau. Lư Tha Chi kể chuyện ở Thân Độc, toàn chuyện vui, mọi người cười suốt.
Lưu Trường là có vẻ tâm trí ở đẩu đâu.
"Bệ hạ có tâm sự sao?"
"Ài, trẫm vừa nhận tin từ Tây Đình, sớm biết thế không để Bình Dương hầu tới nước Khổng Tước, hắn bệnh nặng, trẫm không biết phải đưa về thế nào đây ... Hoàng hậu mà biết thì sao?"
"À phải trẫm nghe nói họ còn có năng lực khởi tử hồi sinh, thật thế sao?"
Lư Tha Chi lắc đầu:" Đại khái chỉ có thể cứu sống người sắp chết, thái y còn nói, bọn họ thích đánh người bệnh."
"Đánh người bệnh?" Lưu Trường kinh ngạc, sau đó lẩm bẩm:" Nếu có cơ hội thử xem sao."
Cùng lúc Lưu Trường tán gẫu thì Hàn Tín tới Vĩnh Thọ điện.
Lần này gặp lại, Hàn Tín đã già thấy rõ, tuy ông ta không thừa nhận, nhưng râu hoa râm đã chứng minh điều này. Về phần Lữ hậu, bộ dạng gần đất xa trời, tuổi bà cao lắm rồi, người gầy khô như củi, tóc trắng tới không thấy nổi một sợi bạc.
Hàn Tín không ngờ, thái hậu biến thành như thế.
Nhưng Lữ hậu vô cùng tỉnh táo, thần chí không bị ảnh hưởng gì cả.
"Thái úy phen này lập công lớn, diệt được thiền vu Hung Nô, đáng thưởng."
"Hắn bị bệnh nặng thời gian không còn nhiều, không liên quan tới thần, thái hậu quá khen rồi."
Lữ hậu cười hỏi:" Thái úy tới bái kiến vì chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, lâu lắm rồi không gặp thái hậu, tới ôn chuyện cũ thôi."
"Tốt, có cố nhân tới ôn chuyện cũ, ta vui lắm ... Người đâu, ban rượu Hoài Âm hầu."
Một cận thị mang rượu tới, Hàn Tín nhìn chén rượu một lúc mới nhận lấy.
Lữ hậu chân thành nói:" Chúng ta đều có tuổi rồi, người thời đại chúng ta không còn nhiều nữa, cố nhân ngày một ít. Khanh trong đám người bọn ta coi là trẻ ... Nếu ta không còn, nhờ khanh trông coi Trường."
"Thằng nhãi Trường đó, không thể thiếu người trông coi, đám trẻ tuổi, không trông được nó."
Hàn Tín uống cạn chén rượu:" Thái hậu yên tâm, bệ hạ trưởng thành rồi, không cần chúng ta chiếu cố nữa."
"Đại mẫu, cháu nhỏ nhất, cháu có thể trông coi a phụ! Đại mẫu đưa gậy cho cháu, đợi a phụ già rồi, nếu không nghe lời, cháu đánh thật đau."
"Ha ha ha, cháu quay lại xem ai đứng ở cửa."
Lưu Tứ tức thì người cứng đờ, cười nói:" Không phải là a phụ thánh thiên tử anh minh thần vũ chứ ạ."
"Không phải."
"Tốt quá." Lưu Tứ thở phào quay đầu:
Là a mẫu.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com