Ban đêm, đèn đuốc khắp nơi.
Cả phủ sáng trưng, quần hiền ngồi trong phủ, trước mặt bày đầy sơn hào hải vị, đây là phủ của Lữ Lộc. Lần này vì đón Lư Tha Chi mà hắn bỏ vốn lớn, đem rượu ngon cất giữ từ lâu ra, còn mời tới nhạc sư, vũ giả, thậm chí có cả người thuyết thư.
Chu Kiên và Phàn Thị Nhân ngồi bên Lữ Lộc.
"Lộc, cái xe của ta ngồi sáu bày năm rồi, đi tới phủ của ngươi, làm ngươi mất mặt. Ngươi không muốn thế phải không, tặng ta một cái xe đi, nghe nói ngươi có cái xe làm bằng gỗ quý Nam Việt." Phàn Thị Nhân cười nịnh:
Lữ Lộc nghiêm mặt:" Không tiền, không xe. "
"Huynh đệ hiếm khi tụ tập, há có thể mở miệng đòi hỏi như thế?" Chu Kiên mắng Phàn Thị Nhân một câu, nói: "Ta sắp thành gia rồi, không đòi hỏi gì, ngươi nhiều phủ như thế, cho mượn một cái ở vài chục năm, được không?"
"Không tiền, không nhà, không cho mượn."
Nếu nói trong quần hiền ai có thực lực mạnh nhất còn phải tranh cãi, nhưng nếu ai giàu có nhất thì không phải tranh cãi gì nữa.
Lư Tha Chi cảm khái:" Ta ở Tây Vực cũng nghe nói tới danh tiếng Lữ Lộc Phù Giáp hầu, hắn mở bốn xưởng lớn ở Tây Đình, thuê tới sáu nghìn người làm việc cho hắn .... Còn phái thương cổ tới Tây Vực."
"Ta còn nghe nói dịch xá và quán ăn dọc đường tới Tây Đình đều là của hắn, đúng không?"
"Tất nhiên, tên này có hơn sáu mươi dịch xá ở Tây Đình."
Quần hiền ngồi chửi bới tên cẩu đại hộ hẹp hồi, Chu Á Phu kinh ngạc nhìn hắn: "Sớm biết vậy ta làm tướng quân làm gì, tự xẻo một phát vào hoàng cung làm cận thị cho rồi."
Lữ Lộc nổi giận:" Nãi công là thị trung, không phải hoạn quan."
Lưu Trường thấy mọi người trêu chọc Lữ Lộc, lên tiếng:" Đủ rồi, Lộc cũng chẳng dễ dàng gì, ngày nào cũng buồn phiền, nhiều tiền thế này, hắn tiêu không hết, ngày nào cũng phải nghĩ cách tiêu đi."
Bầu không khí rất tốt, chẳng biết từ khi nào, Lữ Lộc thành mục tiêu trêu chọc duy nhất cả yên tiệc, làm hắn thi thoảng nổi điên la hét ầm ĩ.
"Lộc, gia sản ngươi nhiều như thế, quần thần trên triều không có ý kiến gì à?" Chu Á Phu tò mò hỏi:
Lữ Lộc khinh thường:" Có chứ, làm gì có chuyện không, suốt ngày mắng ta, mấy chỗ giải trí xa hoa của ta, họ suốt ngày tới đó chơi, chơi xong đi ra lại mắng ta. Ta phát hiện phẩm hạnh đám đó còn không bằng kỹ nữ."
"Ta chặn đường tiền tài bao ngươi, họ hận ta không chết ấy chứ."
"Các ngươi không kinh thương không biết, rất nhiều sản nghiệp bị tông tộc những kẻ đó lũng đoạn, ta phá vỡ cục diện đó."
"Các ngươi biết ta nâng đỡ bao người không, biết ta giúp ổn định vật giá không, ta thiết lập tiền trang, các ngươi nghe nói chưa? Tiểu thương vay tiền của ta, tự mở quán ăn ... Các ngươi căn bản không biết cái gì hết."
Lưu Trường xác nhận:" Lộc nói thật đó, hắn giúp trẫm rất nhiều. Dịch xá Tây Đình kỳ thực luôn ở trạng thái thua lỗ, là ta bảo Lữ Lộc đi xây dựng để đón thương cổ, tiền trang hiện cũng ở trạng thái thua lỗ."
Lư Tha Chi hiểu rồi:" Bảo sao bệ hạ không phản đối ngươi kinh thương, té ra ngươi là thương cổ ngự dụng của bệ hạ."
Quần hiền chẳng mấy chốc uống say, Lưu Trường lại hát, giọng hát đúng là khó nghe, chẳng có âm điệu nào là đúng, đám nhạc sư xung quanh mặt biến sắc, cố gắng tấu nhạc theo tiết tấu của hoàng đế.
Khổ nhất là vũ giả, bọn họ nhảy theo tiết tấu, nhưng nhạc thế này làm họ luống cuống, nhảy mua lung tung không ra sao ca.
Trước đó đám nhạc sư thấy Kiến Thành hầu mời mình diễn tấu mà trả nhiều thế, lần này kiếm lớn, giờ mới biết là lỗ.
Lưu Trường loạng choạng rời phủ Lữ Lộc, mấy quần hiền gục cả rồi.
Về tới hoang cung Lưu Trường không tới Hậu Đức Điện mà tới Tiêu Phòng Điện.
Số lần Lưu Trường tới Tiêu Phòng Điện rất thường xuyên, vì nữ nhi y sủng ái nhất ở đây. Lưu Linh còn là đứa bé, suốt ngày ngủ hoặc khóc. Lưu Trường không biết chăm sóc trẻ con, vì thế đều do Tào Xu nuôi nấng. Mỗi lần y tới Lưu Linh đều ngủ rồi, chỉ Tào Xu vẫn thức đợi.
Lưu Trường lảo đảo đi vào nhìn quanh:" Linh đâu?"
"Ngủ lâu rồi, bệ hạ sao lại uống nhiều thế, thôi, mai hẵng gặp nó."
Lưu Trường nhìn về phía giường, thấy thằng ngóc Lưu Tứ đang nằm trên đó, mắt ậng nước, thấy Lưu Trường tới không kìm được kêu lên:" A phụ."
Lưu Trường ngồi xuống bên cạnh, nhìn cái mông bị đánh đỏ rực của nó:" Nàng suốt ngày đánh nó làm gì? Con còn nhỏ, đánh có giải quyết được gì đâu?"
"Thằng nhãi này hôm nay xin quải trượng của a mẫu, nói muốn đánh bệ hạ."
"Cái gì?" Lưu Trường đưa tay ra vỗ mông Lưu Tứ một phát, làm nó đau đớn rú lên.
"Ha ha ha, thằng nhãi này, hôm nay Vương công còn tới tìm trẫm, nói không cách nào dạy được nó nữa. Trẫm thấy nó cũng không phải mầm đọc sách, cho đi lao dịch cho rồi ..."
Tào Xu lườm y không thèm đáp.
Lưu Trường tới trước mặt Tào Xu, do dự một lúc mới nói:" Trẫm có chuyện này vốn định nói với nàng ... Ừm, Bình Dương hầu xảy ra chút chuyện ... Nàng đừng nóng, trẫm vốn bảo hắn tới Tây Vực thôi, hắn cố chấp muốn tới Thân Độc, thế nên ..."
Tào Xu rất bình tĩnh:" Thiếp biết."
"Ai nói với nàng."
"Thương đội đã về, mỗi huynh trưởng thiếp không về, cũng không phát tang, thiếp đã nghĩ huynh ấy hoặc ở Thân Độc, hoặc ở Tây Vực."
Lưu Trường im lặng không biết nói sao.
Tào Xu lại là người an ủi y:" Bệ hạ đừng lo, bên đó không dám xem thường huynh trưởng thiếp, thêm vào lần này mở ra đường giao thương, sau này thương cổ qua lại sẽ nhiều lên. Đợi tới mùa thích hợp phái người đón huynh ấy về là được."
Lưu Trường lòng dâng lên hơi ấm, lan tỏa toàn thân, xua tan đi hơi rượu, xua cả đi mỏi mệt, hôn lên trán Tào Xu một cái. Tào Xu vội nói:" Con còn ở đây, làm gì thế?"
Lưu Tứ vùi đầu vào cánh tay:" Con không có ở đây."
Lưu Trường cười to, dứt khoát nói:" Ta nhất định đón hắn về, trước ta cũng coi thường hắn, thấy hắn không có cá tính của Bình Dương hầu. Nhưng hôm nay mới biết, Tào gia các nàng đều là khúc xương cứng, trong thư Lưu Khải kể rõ, Tào Quật biết lần này có thể không về được, hắn vẫn đi, tuy sợ nhưng không quay đầu."
"Không biết sợ, tất nhiên là dũng sĩ, nhưng sợ mà vẫn tiến lên, đó là dũng sĩ uy mãnh nhất."
"Mong rằng con chúng ta cũng giống như cữu phụ chúng, thành dũng sĩ chân chính."
Tào Xu cười gật đầu.
Lưu Trường lại nói: "Nhà nàng có tên gia thần Vệ gì đó, kẻ này cũng được lắm, trẫm hạ lệnh ban cho hắn tước vị, trả tự do cho hắn ..."
Vì Lưu Trường say rượu, Tào Xu sai người đưa Lưu Trường về nghỉ ngơi, nàng lại không ngủ, chỉ thẫn thờ nhìn ngọn nến trước mắt, hai hàng lệ bất giác chảy ra. Lưu Tứ bậy dậy, chạy tới bên Tào Xu nhào vào lòng nàng, sợ hãi nhìn a mẫu khóc, luống cuống chân tay lau nước mắt cho nàng.
"A mẫu đừng khóc, nếu a mẫu nhớ cữu phụ, ngày mai con sẽ đi đưa cữu phụ về."
"Con quen vị trọng phụ nuôi ngựa, chính là người có cãi mũi rất to, mai con sẽ mượn ngựa hắn, đi đưa cữu phụ về."
Tào Xu nhìn đứa bé nhỏ xíu trong lòng nàng, xoa đầu nó không nói.
- Đôi lời về tác giả, chuyện gia đình tác giả rất buồn, con đầu lòng mắc bệnh hiểm nghèo, một tuần ba mũi tiêm chỉ là duy trì tìm cách chữa, thời gian trước vì bị phong tỏa, mấy lần lỡ tiêm thuốc làm diễn biến tệ hơn. Như tác giả nói, kiếm được bao nhiêu tiền thì ném hết vào chữa bệnh rồi. Chất lượng truyện đi xuống do đó mà ra, đồng thời là vì tác giả chỉ trông vào đây kiếm tiền, nên khó tránh khỏi phải kéo dài truyện.
Các bạn có thể cân nhắc không nghe truyện nữa, nhưng mình muốn nói để mọi người thông cảm cho tác giả.
Trân trọng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com