Huyện Vũ Đô, quận Lũng Tây.
Một đoàn kỵ sĩ phi như bay trên đường, những kỵ sĩ này tổng cộng có hơn 300, ai nấy đều cưỡi tuấn mã cao lớn, mặc giáp mang vũ khí sắc, người đi đầu lưng hùm eo gấu, cưỡi con bạch mã, tay cầm trường mâu, rất là oai phong.
Đó tất nhiên là Lưu Trường, y nheo mày nhìn quanh, bên cạnh có mấy con chó săn, không ngừng ngửi gì đó. Lý Quảng tay cầm trường cung nhìn xa:" Bệ hạ, khu vực này sao?"
Lưu Trường lấy danh nghĩa đi săn ra ngoài, dẫn theo toàn bộ lang trung của hoàng cung, ai nấy đều có thể lấy một chọi mười. Có điều y bôn ba tơi đây không phải săn dã thú, mà là săn người.
Lưu Trường xuống ngựa, kiểm tra dấu chân, gằn giọng nói:" Đây là nơi ẩn thân của chúng, không thể sai được."
Lý Quảng cười khổ:" Bệ hạ, chẳng qua là một đám đạo tặc thôi, bệ hạ cần tự mình tới tiêu diệt?"
"Ngươi không biết, đám đạo tặc này quấy nhiễu trẫm suốt một năm. Lũng Tây mỗi lần dâng tấu đều nói có đạo tặc, nhưng tên quận thủ sống chết không muốn đi tiễu phỉ, càng dâng thư số đạo tặc càng nhiều."
Đúng thế, lần này Lưu Trường đi tiễu phỉ, đám Lý Quảng biết nguyên do càng thấy hoang đường, đối diện với đám đạo tặc chưa tới trăm người, hoàng đế ngự giá thân chính, sao ngài không dẫn luôn Bắc quân đi diệt chúng?
Chuyện quay về ba ngày trước, tân đại thần nội triều Hồ Mẫu Sinh và Chu Á Phu khi giúp Lưu Trường xử lý tấu chương các nơi, tổng kết tin tức quan trọng giao hoàng đế xem. Lưu Trường mừng lắm, y rốt cuộc không phải thấy câu, bệ hạ không sao chứ mà mình ghét cay ghét đắng nữa.
Mọi chuyện thuận lợi, duy chỉ có một điều.
"Bệ hạ, Lũng Tây có tặc khấu."
Lưu Trường nổi điên, có mấy chục tên đạo tặc mà không diệt được à? Ngụy Chi ngươi hay dở gì cũng là danh tướng, sao ngay cả đạo tặc cũng không đối phó được.
Thứ vô dụng, có biết Khoái Thông chết thế nào không?
Lưu Trường chửi bởi một phen, trong cơn phẫn nộ, y quyết định tự mình đi diệt đám tặc khấu này.
Với dải Võ Đô nơi tặc khấu chiếm cứ, Lưu Trường đại khái cũng hiểu vì sao đám đạo tặc này khó diệt rồi. Nơi này địa hình phức tạp, mấy chục tên mặc khấu chui vào rừng đúng là khó tìm. Hơn nữa còn thông với khắp nơi, chúng có thể rút đi bất kỳ đâu.
Cùng lúc ấy đám đạo tặc chiếm cứ nơi này cũng đã phát hiện.
Trong rừng rậm, đám đạo tặc nằm rạp trên mặt đất, len lén nhìn đám kỵ sĩ đằng xa, cầm đầu là người trẻ tuổi, người thấp bé, tóc bị cắt, để lại dấu vết rõ ràng của người bị hình phát. Đôi mắt hắn hung dữ, tay cầm kiếm, ác độc nhìn chằm chằm những kỵ sĩ bên ngoài.
"Đại ca, bọn chúng là ai?"
"Hẳn là kỵ sĩ của Bắc quân."
Nghe vậy đám đạo tặc bên cạnh tái mặt:" Đại ca, nếu thế chúng ta không phải là đối thủ đâu, chạy thôi."
"Chạy cái gì, nơi này nhiều rừng núi, kỵ binh làm được gì chứ? Chỉ cần chuẩn bị tốt, đừng nói là mấy trăm, dù cả nghìn cũng phải chết ở đây! Chúng ta chiếm cứ nơi này thanh danh vang dội, hào kiệt quy thuận vô số, cho thời gian, chúng ta có thể làm chuyện lớn, cần gì phải sợ."
"Chúng ta không phải đối thủ của mấy trăm kỵ sĩ này."
"Ta đã quyết rồi, kẻ nào dám nhiều lời, giết."
Đám đạo tặc xung quanh không dám nói nữa, trên thấp bé này nói khẩu âm phía Hà Nội chứ không phải Lũng Tây, mấy năm trước hắn tới đây giết thủ lĩnh nơi này thành lão đại mới, bắt đầu làm chuyện ác. Đào mộ, đúc tiền, giết người cướp của, tội trạng nặng hơn trước vô số lần.
Nhưng bọn chúng vì thế mà trở nên nổi tiếng, vị lão đại này kiếm pháp ghê gớm, giỏi dùng cung, dám giết người, một câu không hợp là ra tay. Số huynh đệ chết trong tay hắn nhiều hơn trong tay quan binh.
Nhìn đám kỵ sĩ xuống ngựa, từng bước đi về phía này, lão đạo hung dữ chỉ kẻ cầm đầu ở xa:" Trương sinh, tiễn thuật của ngươi giỏi nhất, bắt tên dắt ngựa trắng kia, đó là tên thủ lĩnh. Y chết rồi, số còn lại sẽ nóng lòng báo thù mà rơi vào bẫy của chúng ta."
Trương sinh gật đầu, dương cung nhắm thẳng vào tên dắt ngựa trắng.
Lý Quảng ở bên Lưu Trường nói nhỏ:" Bệ hạ, đám người đó trong rừng, đại khái muốn dụ chúng ta vào bẫy."
Đối diện với đám tinh anh này, thứ gọi là chiến thuật của đám đạo tặc chỉ là trò ấu trĩ nực cười. Lưu Trường mặt không đổi sắc hỏi:" Đám Trần lang trung bao vây chua?
"Chưa vây hoàn toàn"
"Có nước không, ai có nước không?"
Lưu Trường đột nhiên lớn tiếng hỏi, không đi nữa, một lang trung mang túi nước tới, y ngồi xuống uống. Đám đạo tặc sốt ruột, rõ ràng vài bước nữa là bắt được rồi, tự dưng lại uống nước cái gì?
Chỉ có tên thấp bé không sốt ruột:" Uống đi, uống đi, đây là lần cuối cùng ngươi uống nước rồi ... Đến lúc, bắn!"
Viu !!!
Gần như cùng lúc tên bắt ra, Lưu Trường thình lình quay về phía đạo tặc ẩn thân.
Đám đạo tặc nhìn chằm chằm, chỉ thấy người kia chụp mũi tên ném đi, viu một phát, lướt qua đầu tên thấp bé.
Tên thủ lĩnh choáng váng.
Bắt được tên, lại còn ném về? Thứ người gì thế, sao y biết sắp bị tập kích?
Chỉ biết giây phút đó hắn không còn tâm tư dụ địch gì nữa, hét lớn xoay người chạy luôn.
Đám đạo tặc tán ra bốn phía chạy, rất nhanh thôi sẽ tới chỗ chúng đặt bẫy rồi, chỉ cần dụ địch vào đó là thoát được. Thế nhưng bọn chúng chạy được một đoạn đã gặp ngay một đám người, cũng là quan quân, ai nấy tay cầm nỏ, không nhiều lời, bắt chết từng tên một.
Chỉ còn hai ba tên quỳ ngay xuống đất.
Những lang trung này đưa tới Bắc quân có thể trực tiếp đảm nhận tướng lĩnh trung tầng, bất kể võ lực hay chỉ huy đều là nhân tài đỉnh cấp. Lý Quảng càng đích thân giết chết hơn hai mươi người, còn là vừa chạy vừa bắn, cả Lưu Trường cũng ngạc nhiên.
Lúc này tên thấp bé quỳ dưới đất, giảo hoạt nhìn quanh, đùi hắn trúng tên căn bản không cách nào chạy thoát.
Đám đại tặc làm huyện nha đau đầu vô cùng bị bọn họ thanh trừng trong thời gian ngắn với thế gió mạnh quét lá. Lưu Trường khinh bỉ nhìn đám tù binh quỳ trước mặt.
"Đầu lĩnh là tên nào?"
"Là ta."
Tên lùn chẳng chút sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trường chằm chằm Lưu Trường khiêu khích.
"Ra là ngươi, dày vò trẫm suốt một năm làm trẫm sống không yên." Lưu Trương giơ chân dẫm thẳng vào mặt tên thấp bé, hắn hét thảm thiết ngã vật xuống đất, mặt mũi nhoe nhoét máu:
Lý Quảng vội can:" Bệ hạ, kẻ này có thể hoành hành nơi này, nhất định còn nhiều đồng bọn, có khi là trong huyện thành, phải bắt những kẻ liên quan trước rồi mới giết một thể."
Lưu Trường nhấc chân lên thì tên đó đã thoi thóp.
Đoàn người áp giải tù binh, rầm rộ tới huyện Võ Đô.
Có thể nhìn ra đám đạo tặc này gây uy hiếp không nhỏ với nơi này, nên giáp sĩ rất nhiều, canh phòng nghiêm ngặt. Vừa thấy đám Lưu Trường tới liền đóng cổng, có sĩ tốt lên cổng thành, lấy cung nỏ. Nhưng hành vi của họ làm Lưu Trường càng thêm tức giận, bị vài tên đạo tặc ép thành thế này, lý nào lại thế.
Lý Quảng đi tới lộ rõ thân phận, tức thì huyện lệnh dẫn quan lại chạy ra nghênh đón.
Biết hoàng đế tới, đám người này sợ lắm rồi, nhìn thấy đám đạo tặc, mặt càng cắt không ra máu.
Lưu Trường cúi đầu nhìn huyện lệnh Võ Đô:" Ngươi là Võ Đô lệnh à?"
"Chính là thần ạ."
"Ta hỏi ngươi, đạo tặc hoành hành, vì sao không dẫn người đi tiêu diệt, Đại Hán ta từ khi nào vì mấy tên đạo tặc mà khốn đốn thế này."
Võ Đô lệnh vội biện giải:" Bệ hạ, không phải thần không muốn diệt, mà nghe phương sĩ nói, đám đạo tặc này có trời thu nhận, giết cũng vô dụng ..."
Lưu Trường tức giận vô cùng, đá thẳng vào huyện lệnh, huyện lệnh tức thì bay đi, ngã uỵch xuống, sinh tử chưa rõ.
"Trẫm bảo sao không bỏ sức tiễu phỉ mà, té ra là dư nghiệt của Vũ Tối! Người đâu bắt lấy." Lưu Trường quát xong nhìn huyện úy.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com