Huyện úy thấy tình cảnh của huyện lệnh thì kinh hồn bạt vía, hắn chịu trách nhiệm trị an, tính ra tội của hắn lớn hơn, vội khấu đầu kể khổ:" Bệ hạ, tên này là cường nhân, gia thế rất lớn, Vũ Đô lệnh nhận tài vật nhà hắn, không dám ra tay. Thần có đi truy tiễu, nhưng hắn được lòng du hiệp trong thành, luôn có người làm nội ứng, nên không bắt được."
Lưu Trường ngớ ra: "Ồ, một tên đạo tặc mà còn có gia thế à?"
Huyện úy vừa dập đầu vừa kể: "Bệ hạ, kẻ này tên Quách Giải, là đại hiệp có tiếng ở Hà Nội, ngoại đại mẫu của hắn là Minh Thư Đình hầu! Ỷ vào có gia thế mà làm ác, sau bị bắt đưa đi Tây Đình xây thành, không biết vì sao thoát ra, trốn ở đây tụ tập người gây hại ..."
Lưu Trường cắt lời:" Khoan khoan, Minh Thư Đình hầu à? Sao trẫm không biết?"
Lý Quảng đi tới nói nhỏ:" Là phương sĩ Hứa Phụ."
"Hả? Một phương sĩ giả thần giả quỷ mà được phong hầu à? Kẻ ngu xuẩn nào phong?"
Không ai dám đáp.
Lưu Trường hiểu ngay, là lão già hôn quân đó sắc phong rồi:" Lập tức phái người bắt Hứa Phụ!"
"Vâng."
"Ở đây có kẻ sùng bái thứ du hiệp ác nhân này chứ gì, tốt, vào thành."
Ngày hôm đó đám du hiệp ở Võ Đô gặp phải đả kích chưa từng có, huyện úy nhát gan thường ngày mắt nhắm mắt mở cho qua, không hiểu lên cơn gì, đóng cổng thành lùng bắt du hiệp. Mới đầu đám du hiệp tức giận phản kháng, ỷ mình võ công cao, không coi sĩ tốt ra gì.
Không ngờ lần này đối diện với chúng đâu phải sĩ tốt bình thường, trong một ngày hơn 400 du hiệp bị giết chết.
Đám du hiệp sợ hãi, vứt bỏ kiêu ngạo, bỏ chạy tứ tán, kẻ cùng đường thì tự thú, kẻ thì trốn trong nhà. Chỉ ba ngày huyện úy đã bắt hết, bắt đầu thẩm vấn.
Còn Lưu Trường chẳng để ý tới chuyện này nữa, đây là chuyện địa phương, y hiếm khi tới Vũ Đô, đương nhiên là đi ngắm cảnh, ăn món ngon nơi này.
Quán ăn trong thành vẫn mở, họ vui lắm, vì đám du hiệp hay ức hiếp, bắt chẹt bọn họ bị bắt rồi.
Lưu Trường vừa ăn thịt vừa cùng Lý Quảng đàm luyện chuyện bắt tặc khấu.
Đột nhiên chén rượu của y rung rung, bao gồm cả bàn, trời đất đảo lộn, thực khách kinh hoàng la hét. Lưu Trường đứng dậy những khó đứng vững, cả thế giới rung chuyển.
"Động đất?"
Quán ăn vốn náo nhiệt trở nên hỗn loạn, Lý Quảng lần đầu gặp chuyện này, dù là người bình tĩnh như hắn cũng kinh hoàng, bất kể là người cường đại tới mấy đối diện với sức mạnh tự nhiên cũng hết sức yếu ớt.
Trận động đất này phạm vi rất rộng, toàn bộ Võ Đô rung chuyển, đường sá mới làm xuất hiện vết nứt lớn, mấy nhà dân cũ kỹ gần như sụp đỗ tức thì, bụi đất mù mịt.
Lý Quảng lùi về sau mấy bước, nhìn thấy có lang trung đứng không vững ngã xuống.
So với người khác, Lưu Trường bình tĩnh hơn nhiều, tóm lấy lang trung ngã ở bên, ném thẳng ra ra ngoài quán ăn như ném bao tải. Bên cạnh có đôi mẹ con, đứa trẻ khóc toáng lên, y nhảy tới, giao đứa bé cho Lý Quảng.
Lưu Trường liên tục cứu mấy người sợ tới không động đậy được, đám lang trung chỉ nghĩ tới an toàn của bệ hạ.
Thế rồi cùng với tiếng động lớn, quán ăn không chịu nổi rốt cuộc sụp đổ, Lý Quảng kinh hãi ngẩng đầu, xà gỗ cực lớn đổ xuống người hắn.
Lý Quảng không tránh được, đưa hai tay bảo vệ đầu.
Chỉ là xà gỗ không đổ lên đầu hắn, khi Lý Quảng mở mắt ra thấy hoàng đế dùng vài đỡ xà gỗ, rống:" Cút ra ngoài."
Lý Quảng không kịp nghĩ nhiều, vừa bò vừa chạy ra ngoài, may mà quán ăn không lớn. Lưu Trường ném xà ra sau, xông ra ngoài, chớp mắt quán ăn đổ sầm sầm, bên trong còn có tiếng la hét.
Bên ngoài khắp nơi là tiếng hét chói tai, vô số người bỏ chạy, đằng xa búi đất cuồn cuộn, bốn bề đổ nát. Đột nhiên đằng xa truyền tới những tiếng uỳnh uỳnh, Lý Quảng mặt tái dại:" Chẳng lẽ tường thành đổ rồi?"
Lưu Trường mắng mấy lang trung bảo vệ quanh mình:" Còn không mau cứu người."
Nói rồi đẩy đám lang trung, xông vào đống đổ nát, nghe tiếng kêu từ phía trong, không ngừng đào bới. Từng mảng kiến trúc bị sức mạnh to lớn của y chuyển dời, đào ra một người máu thịt lẫn lộn.
"Tới huyện nha, bảo huyện úy nhanh chóng cứu người, ổn định trật tự trước."
"Bảo vệ bách tính, khả năng còn xuất hiện dư chấn."
Lý Quảng nhận lệnh đi ngay.
Lưu Trường đã từng trải qua hai trận động đất, đều ở Trường An, khi y còn rất nhỏ, vẫn nhớ khi đó y sợ lắm, a mẫu ôm y suốt cả ngày.
Nhưng Lưu Trường chưa từng gặp động đất quy mô lớn thế này, trong lòng y cũng sợ lắm, khi y đứng không vững, tay run lên bần bật, nhưng y trấn áp được nỗi sợ hãi.
Tình hình huyện nha rất tệ, người làm việc bên trong, gồm cả huyện úy bị chôn vùi trong đống đổ nát, không sống được nữa. Lý Quảng đích thân duy trì trật tự, đám lang trung người đi cứu chữa, người đi xin cứu viện.
Động đất lớn như thế, chắc chắn xung quanh cũng bị ảnh hưởng, phải báo họ biết hoàng đế ở đây.
Võ Đô vốn không phồn vinh song cũng náo nhiệt, chớp mắt thành đống đổ nát, hai đoạn tường thành bị sụp, phóng mắt nhìn tới không chỗ nào lành lặn. Các lang trung tổ chức bách tính rời khỏi thành, tránh xa kiến trúc nguy hiểm.
Lưu Trường vẫn ở trong thành, mặc đám lang trung yêu cầu rời đi.
Động đất đã kết thúc, tuy chỉ trong chốc lát đã chôn vùi vô số sinh mạng. Người có chút hiểu biết về động đất đều biết, sau trận động đất đầu tiên sẽ có vài đợt dư chấn, vì thế họ mới đưa bách tính rời huyện thành.
"Bệ ha! Bệ hạ! Chúng ta ra ngoài thôi!" Lý Quảng quỳ dưới đất cầu khẩn:
Toàn thân Lưu Trường bụi đất, áo đã rách, hai tay nhỏ máu:" Trong thành còn bao nhiêu bách tính, cứu sớm còn đường sống."
"Xin bệ hạ tạm rời đi, thần sẽ cứu bọn họ."
"Rắm thối, đời này trẫm chưa từng bỏ chạy, trẫm không sợ Hung Nô, cũng không sợ động đất, xéo!"
Ngoài thành, các lang trung nhanh chóng tổ chức thanh niên trai tráng, quay lại thành cứu người chưa kịp bỏ chạy.
Mặt đất lại rung chuyển, Lưu Trường vừa kéo một người từ trong đống đổ nát ra thì căn nhà đổ sầm, mặt đất rung rinh, đám lang trung đứng không vững.
"Bệ hạ rút mau, dư chấn thế này hiếm thấy."
Lý Quảng sốt ruột vô cùng, từ lúc xảy ra động đất tới giờ, Lưu Trường chưa từng nghỉ ngơi, mảng đất lớn, thanh gỗ to, bị y nâng lên, dùng cách bạo lực nhất ném sang bên. Tới giờ Lưu Trường đã cứu hơn ba trăm người, hai tay đẫm máu, thở hồng hộc.
"Cứu viện đâu?"
"Động đất lớn như thế, mấy huyện xung quanh e cũng gặp nạn nghiêm trọng, không biết bao giờ mới tới được."
"Vậy ngươi còn ngẩn ra làm gì, cứu người đi! "
Bất kể Lý Quảng cầu xin thế nào, Lưu Trường không chịu đi, đám lang trung cũng đã dẫn những người trẻ tuổi vào thành, lực độ cứu người tăng lên.
Dư chấn vẫn còn, nhưng lực độ không mạnh nữa, chỉ là kiến trúc bị phá hỏng, cũng không chịu nổi.
"Có người!"
Lưu Trường dẫn người vào phòng, thấy nam nhân chết thảm trong phòng, ở góc đối diện, nữ nhân ôm con khiếp đảm nhìn ra ngoài. Lưu Trường vừa vào liền kéo nữ nhân đó đẩy ra ngoài.
Dư chấn lại xuất hiện, vách tường đổ xuống, Lưu Trường lấy thân thể đỡ lại rống lên:" Đưa họ ra ngoài."
Lý Quảng kéo hai mẹ con ra, mấy lang trung xông vào, muốn đưa hoàng đế ra cùng.
Uỳnh! Uỳnh!
Toàn bộ gian phòng sụp xuống, bóng dáng Lưu Trường biến mất.
Lý Quảng phát ra tiếng gào không phải của nhân loại, toàn bộ đám lang trung lao tới, điên cuồng đào bới, chẳng mấy chốc bọn họ nhìn thấy hoàng đế đầu chảy máu, nắm im không nhúc nhích, gọi thế nào cũng không được.
Bọn họ đào hoàng đế và mấy lang trung ra, Lý Quảng không nói lên lời, thương tích hoàng đế rất nặng, lại vào vị trí nguy hiểm, thống khổ ôm cổ họng, khóc cũng không khóc nổi, chỉ phát ra những tiếng quái dị.
Có y giả lạng choạng tới nơi, nằm bò bên hoàng đế bắt mạch.
"Mạch vẫn còn! Mạch vẫn còn! Mau rời khỏi đây."
Đám lang trung hợp lực nâng hoàng đế lên xe ngựa, đánh xe rời khỏi nơi này. Trong thành là địa ngục đổ nát, ngoài thành là địa ngục khóc gào, cảnh tượng hỗn loạn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com