Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 835 - Chương 836: Trời Sập Xuống Rồi.

Chương 836: Trời sập xuống rồi.

Y giả tuổi đã cao nhưng chạy theo xe ngựa chẳng hề vất vả, liên tục chú ý tình hình hoàng đế, nhưng không dấu hiệu lạc quan nào, hoàng đế hôn mê không biết gì chuyện bên ngoài nữa.

Xe ngựa đi được một đoạn thì gặp cứu viện, là huyện lệnh Địch Đạo. Địch Đạo cũng gặp động đất nhưng không nghiêm trọng như ở Võ Đô. Huyện lệnh đang cứu nạn thì nghe nói hoàng đế ở Võ Đô, sợ tới lạnh người, tức thì dẫn tinh nhuệ tới cứu giá.

Khi nhìn thấy hoàng đế nằm trên xe ngựa, toàn thân là máu, huyện lệnh nhũn người ra đất, sợ hãi bao chùm làm ông ta không đứng lên nổi. Y giả vội tới cứu chữa ...

Một trận động đất làm cả Lũng Tây rơi vào khủng hoảng.

Tin tức hoàng đế bị thương làm quận thủ Lũng Tây sợ tới mặt cắt không ra máu, tức khắc tới nơi. Vì để chữa trị tốt hơn, mọi người ngựa không ngừng vó đưa hoàng đế tới Trường An, thám báo cũng đem tin truyền về.

Tức thì Trường An chấn động, gấp mấy lần động đất ở Võ Đô.

"Bệ hạ!"

Một tiếng gào xé nát tim gan, Trương Bất Nghi nhào tới xe ngựa nhìn Lưu Trường hôn mê bất tỉnh, hắn như mất đi toàn bộ thế giới, không sao giữ được sự cao ngạo thương ngày, toàn thân run lên, không ngừng run rẩy cầu xin:" Bệ hạ, cầu xin người"

"Tỉnh lại đi!"

"Tỉnh lại đi!"

Xe ngựa chầm chậm đi vào nội thành, đằng xa các đại thần kinh hoàng, đã bay ngày rồi hoàng đế chưa tỉnh.

Tam công cửu khanh, gần như toàn bộ quan viên ở nơi này, còn cả quần hiền, Loan Bố, Quý Bố ánh mắt khiếp đảm. Lữ Lộc quỳ một bên đấm mặt đất khóc lớn, Trương Thương như già đi mấy chục tuổi, sống lưng chưa từng còng xuống lúc này trở nên lom khom, nhìn xe ngựa đi qua, đưa tay ra muốn nói gì đó lại không sao nói ra được.

Mọi người chạy theo xe ngựa tới hoàng cung, mấy đại thần hợp sức đặt hoàng đế lên giường, đông đảo thái y vây quanh, Hạ Vô Thư mặt trắng bệnh quát tháo sai bảo y giả khác.

Tào Xu đứng cách đó không xa, Phàn Khanh sớm khóc lịm người, mấy lần muốn xông tới bị Phàn Khanh giữ lấy. Tào xu nghiêm mặt không ngừng hạ lệnh:" Lập tức phong tỏa hoàng cung, không cho tiết lộ ra ngoài, không được ai đem chuyện này truyền tới Trường Lạc cung, trái lệnh chém. Muốn bái kiến hoàng đế trước tiên dâng thư, được ta cho phép mới được gặp. Nói với các đại thần, bệnh tình hoàng đế đã tốt hơn, bảo họ tiếp tục làm việc của mình."

"Đi gọi tam công tới đây."

Trương Thương chống quải trượng, Trương Bất Nghi hai mắt đờ đẫn, Quý Bố nhắm mắt kìm nén bi thương, Hàn Tín đi từng bước nắm chặt tay, mắt thình lình nhìn sang đám Lý Quảng.

"Người đâu, đem toàn bộ lang trung ra, chém đầu."

"Chậm đã."

Khi giáp sĩ xông lên, có người ra tay ngăn cản, chính là Lưu An.

"Vì thiên tai mà lạm sát, không phải ý muốn của a phụ."

Lưu An nói rất cương quyết, Hàn Tín cũng không khăng khăng giữ ý mình, hắn bình tĩnh bái kiến mấy vị đại thần, đi vào bên trong, nhìn a phụ nằm trên giường không nhúc nhích, chỉ thấy như bị thứ gì đó đẩy mạnh, trong đầu nổ ầm ầm. Dù trước đó hắn đã nói với mình, là trữ quân, lúc này phải bình tĩnh, không được để a mẫu lo lắng, lòng vẫn hỗn loạn.

Âm thanh bên ngoài mơ hồ, chân run run, Phùng Đường xuất hiện bên cạnh khẽ đẩy một cái Lưu An mới từ từ hồi tỉnh, nhìn sang Hạ Vô Thư, hỏi:" Thái y, tình hình thế nào?"

"Điện hạ! Đầu bệ hạ bị thương nặng, mạch rất khỏe, nhưng không tỉnh lại, vô ý thức ..." Hạ Vô Thư không dám nói rõ, nhưng ý tứ rõ ràng, rất nguy hiểm:

Trương Bất Nghi đang ở trạng thái đờ đẫn tức thì nổi giận rút kiếm ra:" Đám thái y các ngươi làm gì? Bình thường an nhàn hưởng thụ, bệ hạ xảy ra chuyện gì, diệt ngũ tộc của ngươi."

Loan Bố ra tay rất nhanh đoạt kiếm của hắn, nói với giáp sĩ bên cạnh:" Mời Trương tả tướng về phủ đi."

"Ta không về, đám phản tắc, đám trời đánh ..."

Trương Bất Nghi ra sức gào thét, giáp sĩ rất vất vả để đưa hắn đi, rất xa rồi vẫn nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của hắn.

Trong Hậu Đức Điện tức thì trở nên hết sức nặng nề, không ai nói gì cả, Tào Xu lần nữa lên tiếng:" Trương tướng, mời ngài ổn định quần thần, nhiều chính vụ triều đường đã dừng lại rồi, triệu hồi đại thần các nơi, chuẩn bị sẵn sàng ..."

Từ lúc biết tin dữ tới nay Trương thương ba ngày không nghỉ ngơi, máy móc gật đầu, trạng thái này muốn vỗ về quần thần, e là không dễ.

Lưu An nhìn ra điểm ấy, thấy Quý Bố là người khá bình tĩnh, nói:" Quý ngự sử, nhờ khanh hiệp trợ Trương tướng."

"Vâng." Quý Bố vẫn bình tĩnh như trước giờ:

Lưu An vì thế mà trấn định hơn:" Thái úy, khanh tọa trấn triều đình, chuẩn bị mọi bề."

Hàn Tín không đáp, nhìn chằm chằm Lưu Trường, đứa đệ tử mang mọi gửi gắm của mình, sớm được ông coi như con. Mặt Hàn Tín rất lãnh đạm, chỉ tay hơi run.

Lưu An lên tiếng lần nữa, nếu nói Quý Bố là cột trụ của xá nhân, vậy Hàn Tín là cột trụ của triều đường, có ông ta, dù xảy ra chuyện gì, triều đường vẫn ổn định.

Hàn Tín rốt cuộc cũng gật đầu, không một câu cáo biệt đã đi.

"Còn nữa, chuyện này tuyệt đối không được để đại mẫu biết, tuổi đại mẫu cao ..."

Còn rất nhiều việc phải làm nhưng đầu óc Lưu An rất hỗn loạn, không biết nói ra thế nào cuối cùng chỉ biết để quần thần về, tránh quấy nhiễu a phụ.

"A mẫu đừng lo, a phụ cường tráng như thế, chút thương tích nhỏ, sao có thể hại được ..."

Lưu An an ủi Tào Xu nhưng nước mắt lại không ngừng chảy ra, chẳng biết hắn đang an ủi ai. Tào Xu thời gian qua lén khóc không biết bao lần, nhưng trước mặt người khác, nàng không nhỏ lấy một giọt nước mắt, kể cả lúc nhìn thấy Lưu Trường hôn mê, nàng cũng không khóc. Rất mạnh mẽ.

"An, đừng khóc, a phụ con dưỡng bệnh, con phải ổn định được triều đình."

"Hai vị quốc tướng mất tinh thần ... Thái úy ... Xưa nay khó chung sống, hiện tâm tình ông ấy ác liệt, sợ là xảy ra xung đột."

Hàn Tín muốn làm gì, e không ai ngăn được, các xá nhân của Lưu An cũng rất lo điều này, ông ta hoàn toàn không coi thái tử ra gì, xưa nay chẳng hề thân cận.

"Trong hoàng cung có Trương Mạnh, người này rất trung thành, không có gì đáng ngại, nội thành có Vương Điềm Khải, ông ta ...." Tào Xu không dám nói quá chắc, đám mãnh tướng trong triều trung thành với Lưu Trường, chưa chắc trung thành với Lưu An:

Hai mẹ con im lặng rất lâu, Lưu An cảm thấy áp lực chưa từng có.

Toàn bộ mọi chuyện đặt lên người, bóng dáng to lớn thường ngày che mưa chắn gió cho hắn ngã xuống, lúc này Lưu An mới ý thức được, thì ra đứng ở vị trí đó khó khăn như thế. Thậm chí hắn không biết phải làm gì, mọi sự kiêu ngạo của hắn tan vỡ không còn gì, hắn phát hiện mình chẳng là cái gì cả, không biết phải trấn an quần thần ra sao, đối diện với khó khăn có thể xảy ra thế nào.

Áp lực đó làm hắn hít thở khó khăn, nắm chặt tay a mẫu.

Tào Xu nghiêm mặt:" Đừng sợ, a phụ con chỉ đang dưỡng bệnh, triều đường không có biến động gì lớn đâu, quần thần không dám có lòng khác, chư hầu cũng thế. Bọn họ thân cận với a phụ con, huống hồ không có thực lực đó, con không phải sợ, làm chuyện đúng phận sự của con, đợi a phụ con khỏe lại."

"Con ở đây, ta phải đi xử trí ít chuyện hậu cung."

Lưu An gật đầu, hắn rất muốn hỏi, nếu a phụ không tỉnh lại thì sao? Nhưng không nói ra khỏi miệng được.

Phùng Đường đi vào:" Điện hạ, Loan công ở ngoài không chịu đi.

"Để ông ấy vào đây."

Loan Bố đi vào, bái kiến thái tử. Lưu An lau nước mắt, hỏi:" Loan công có chuyện gì?"

"Điện hạ, thần, thần chỉ muốn nhìn bệ hạ."

"Khanh tới đây."

Loan Bố ngồi xuống bên cạnh Lưu Trường, nhìn rất lâu nói nhỏ:" Bệ hạ, triều đường có thần, bệ hạ cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng lo gì cả."

Hậu cung hỗn loạn, mấy đứa con của Tào Xu đều đang khóc.

Lưu Tứ như cảm nhận được gì đó, khóc tu tu. Trừ Lưu Linh bị cung nữ đưa đi thì Phàn Khanh, Lưu Bột, Lưu Tứ, Lưu Lương khóc vang trời. Ung Nga mới đầu còn khuyên nhủ, sau nàng cũng không luôn.

Tào Xu đi vào phẫn nộ quát:" Khóc, khóc cái gì, các ngươi nguyền rủa bệ hạ à? Bệ hạ đang dưỡng bệnh, không có chuyện gì cả. Muốn khóc đợi ta chết rồi hẵng khóc."

Lời của Tào a mẫu rất có sức chấn nhiếp, Phàn Khanh bịt ngay miệng lại, dù nước mắt vẫn rơi. Ung Ngã cũng lau nước mắt dỗ mấy đứa bé.

"Đừng khóc, a phụ các con không sao, chỉ bị bệnh thôi, thái y đang chưa trị." Tào Xu lại lèm vẻ mặt ôn nhu, dỗ dành đám công tử:

Lưu Bột ngừng khóc:" A mẫu, con sợ."

"Đừng sợ, con đói không?"

Dỗ được Lưu Bột và Lưu Lương rồi, chỉ Lưu Tứ vẫn khóc mãi.

Tào Xu bị tiếng khóc nó làm luống cuống:" Không ai được tới Trường Lạc cung, cả đám nhóc cũng thế, tránh a mẫu biết."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment