Hậu Đức Điện người qua kẻ lại.
Loan Bố vừa đi thì quần hiền xông vào, giáp sĩ không ngăn được, Lưu An định mắng, nhưng nhìn họ mặt mày tiều tụy bi thương lại không mắng nổi. Lữ Lộc, Chu Á Phu, Chu Kiên, Tuyên Mạc Như, Lữ Chủng, Phàn Thị Nhân đều đến hết.
"Bệ hạ ... Đừng dọa bọn thần, bọn thần biết bệ hạ không sao mà."
"Bệ hạ, chúng ta còn rất rượu chưa uống, nhiều thịt chưa ăn."
"Bệ hạ, đám Hạ Hầu Táo đều biết rồi, bọn họ đều tới thăm bệ hạ, bệ hạ phải tỉnh lại."
Lưu An cả kinh:" Ta đã hạ lệnh không được tiết lộ ra ngoài, sao các trọng phụ lại nói ra?"
Chu Á Phu bình tĩnh đáp:" Là thần nói, thần còn muốn xin điện hạ báo với chư hầu vương các nơi."
Lưu An nhảy dựng lên:" Trọng phụ, vì sao?"
"Trong triều có đám huynh đệ bọn thần, xảy ra chuyện gì, bọn thần sẽ lấy tính mạng bảo vệ điện hạ. Còn nói cho chư hầu vương là vì hiện triều đình thiếu ngoại lực, nội ngoại cân bằng mới tốt."
Lưu An mặt xám xịt, hắn biết, mình không chỉ huy được đám kiêu binh mãnh tướng của a phụ.
Hắn muốn khống chế sức ảnh hưởng ở Trường An, đám Chu Á Phu thì muốn chuẩn bị sẵn mọi khả năng, đề phòng có kẻ mưu đồ bất chính với bệ hạ. Nếu hắn không nhầm, bản thân cũng là đối tượng bị hoài nghi. Đám người này trừ a phụ ra thì không tin ai hết.
Lưu An không ngờ rằng, a phụ vừa bị thương, thế cục liền tệ tới mức ấy, đế quốc nhìn tựa phồn vinh, kỳ thực nguy cơ trùng trùng.
Quần hiền không muốn đi, cuối cùng Lữ Lộc ở lại, hắn ôm kiếm đứng bên cạnh hoàng đế, cảnh giác nhìn tất cả mọi người.
"Chư hầu vương sẽ mưu phản, nên bịa ra tin tức tế tự, mời họ tới Trường An rồi bắt hết."
Triều Thác lớn tiếng nói, hoàng đế xảy ra chuyện, hắn hết sức nóng ruột, hùng tâm tráng chí của hắn được thực hiện là vì hoàng đế, nếu bệ hạ không thể tỉnh lại hắn sẽ sụp đổ. Mà khi đó, đám chư hầu vương sẽ thành đại họa triều đình.
Đám chư hầu vương đó vào thời bệ hạ là dê, đối diện với thái tử sẽ là hổ.
"Ngươi muốn diệt Đại Hán à?" Thân Đồ Gia phản đối:" Ngươi làm thế là ép chư hầu ra tay, ngươi muốn khơi lên chiến tranh phải không?"
"Lão thất phu, ngươi nhận hối lộ của các chư hầu phải không?"
"Ta giết ngươi trước."
Triều nghị cực kỳ hỗn loạn, người ngồi ở thượng vị không còn, chẳng ai áp chế được tình hình này nữa. Không chỉ có Thân Đồ Gia và Triều Thác cãi nhau, quần thần đều có ý kiến của mình, như Vương Điềm Khải, ông ta dứt khoát muốn mau chóng báo cho thái hậu.
Chỉ thái hậu mới tọa trấn được triều đình.
Nhưng Lục Giả phản đổi, thái hậu tuổi cao, nếu biết tin này chưa chắc trụ được, nói gì tới ổn định thiên hạ.
Trương Thích Chi nhìn chằm chằm quần thần, tựa hồ nếu có ai nói gì sai là hắn dẫn người tới giết.
"Không được tranh cãi." Quý Bố từ đám đông bước ra:" Hiện chuyện chúng ta cần làm là giống trước kia, tiếp tục công việc của mình là được, không được nghĩ linh tinh. Thái úy ở Trường An, không cần lo chuyện chư hầu."
Triều Thác còn định nói, nhưng thấy cặp mắt đáng sợ của Quý Bố, hắn im ngay, cùng là xá nhân, hắn biết đó là ánh mắt chuẩn bị giết người.
Trương Thương có Quý Bố san sẻ bớt áp lực, lên tiếng:" Nay bệ hạ dưỡng bệnh, các vị nên đồng tập hiệp lực, đừng làm việc cô phụ bệ hạ, nếu không tuyệt đối không khoan thứ.
Quần thần lần lượt rời đi, Trương Thương và Quý Bố ở lại, hoàng hậu tuy nghiêm trang, nhưng là người khoan dung, không có sức chấn nhiếp như thái hậu, thái tử còn nhỏ, lần đầu gặp chuyện ...
Hai người đang bàn bạc thì giáp sĩ vào báo:" Trướng tướng, không ổn rồi, Trương tả tướng hộc máu ngất xỉu."
Trương Thương vỗ đùi:" Tên đó không làm người ta yên tâm được mà!"
Phủ thái úy, Hàn Tín nghiêm mặt, Hạ Hầu Anh cung kính đứng bên.
Hàn Tín đang đọc thư, chỉ là tâm tư của ông lại không ở trên bức thư, mắt cứ như chỉ mãi mãi cố định ở một chỗ.
"Đại vương xin đừng lo, bệ hạ nhất định sẽ khỏe lại."
Hạ Hầu Anh cũng nhìn Lưu Trường lớn lên, thấy Lưu Trường như thế, trong lòng cũng hết sức thống khổ. Nhưng ông ta biết, thái úy càng đau khổ hơn, chẳng qua thái úy xưa nay không đem tâm tình biểu lộ ra ngoài thôi.
Hàn Tín đặt thư xuống:" Ai phái ngươi tới?"
"Thần không hiểu ý đại vương?"
"Ngươi vốn nên ở nhà nghỉ ngơi, đột nhiên tới đây mặc giáp cầm binh khí, nói muốn bảo vệ ta, tránh ác đồ gây bất lợi .... Nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, trường mâu kia sẽ đâm xuyên qua ta chứ gì? Đúng không? Là thái tử, hoàng hậu hay Trương Thương bảo ngươi tới?"
Hạ Hầu Anh vẫn hết sức tôn kính hành lễ:” Đại vương, Đại Hán là do chúng ta và Cao hoàng đế lập ra, nếu có người ngoài muốn phá hoại, thần giết hắn, bất kể là ai."
"Thế nên xin đại vương cho thần bảo vệ bên cạnh, tránh tặc nhân ám toán."
Khi Lưu Trường chìm trong hôn mê, Trường An thiếu chút nữa lộn nhào.
Liên tiếp mấy ngày, thám báo điên cuồng ra vào, nhìn có vẻ rất gấp, tin tức hoàng đế bệnh nặng đã truyền tới chư hầu vương. Lưu An không muốn làm thế, nhưng hoàng hậu cho rằng, nên nghe lời khuyên của Chu Á Phu, quần thần ngoan ngoãn trước mặt a phụ hắn không có nghĩ sẽ ngoan ngoãn với hắn. Nếu có chư hầu vương chấn nhiếp là chuyện tốt, hiện toàn bộ chư hầu vương vẫn tin được, không ai khiến triều đường kiêng kỵ.
Đương nhiên nếu Lưu Trường không còn, chuyện đầu tiên Lưu An sẽ làm là tước phiên. Thực lực các nước chư hầu vào thời Lưu Trường quá mạnh, lãnh thổ, quân sự, tài phú đều tăng tiến. Lưu Trương có thể kê cao gối ngủ kỹ, thúc giục bọn họ họ mở rộng bản đồ. Nhưng Lưu An thì không ngủ được.
Không khí triều đình cũng trở nên quỷ dị.
Đáp sâu một bị Lưu Trường trấn áp gắt gao như nhìn thấy cơ hội mới, người đi theo Lưu Trường rất nhiều, y dựa vào sức hút cá nhân có được một đám đông lớn sẵn sàng đi theo, nguyện vì ý mà chết.
Nhưng ảnh hưởng của Lưu Trường lên quần thần và huân quý không lớn.
Y chấp chính khoan dung với dưới mà khắt khe với trên, huân quý, hào tộc bị trấn áp, như đi trên băng mỏng.
Nói ra người mong Lưu Trường cứ thế ngủ mãi, để Lưu An lên thay không ít.
Nguyên nhân không phải chỉ vì hắn là người đọc sách, sẽ không hồ đồ trấn áp" hiền tài" như Lưu Trường, chủ yếu vì Lưu An muốn trấn áp cũng chẳng đủ uy.
Vì thế bị tác động đầu tiên là Hàn Tín, không ít người lén dâng thư, hi vọng xử quyết Hàn Tín.
Lý do là vì Hàn Tín từng làm phản hai lần, nay hoàng đế bệnh nặng, khó nói ông ta có lần thứ ba. Điều này Trương Thương không phải là không có chuẩn bị, Hạ Hầu Anh chính là người được ông ta cử tới bên Hàn Tín.
Trừ hoàng đế, Hàn Tín không để ai vào mắt, bản lĩnh lại quá lớn, chỉ có thể dùng cách này, biến tướng giam lỏng.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com