Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 837 - Chương 838: Trường Xảy Ra Chuyện Gì?

Chương 838: Trường xảy ra chuyện gì?

Trong Trường An, dòng chảy ngầy cuồn cuộn.

"Điện hạ, nước không thể một ngày vô chủ, nay bệ hạ bệnh nặng, triều đường cần một quân vương thống soái. Điện hạ vốn là thái tử, làm việc này là thích hợp nhất, mời điện hạ di giá Tuyên Thất Điện, triệu kiến quần thần, chính thức tiếp nhận chính vụ." Phùng thường lệnh Bình Định hầu Tề Xương bức thiết nói:

Lời này của ông ta nghe hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng có một cái bẫy ngầm, đó là thái tử có thể triệu tập riêng tam công, để tam công thay thế quản lý triều đường. Nếu thái tử trực tiếp tới Tuyên Thất Điện quản lý triều đường, tính chất khác hẳn.

Lưu An mặt không đổi sắc nói:" Ta cũng định làm thế, nhưng trên triều không ai ủng hộ ta, sợ là bị đám Trương tướng đuổi ra."

Tề Xương mắt sáng lên, vội nói:" Điện hạ không phải chỉ có một mình, trên triều còn có nhiều thần tử vì xã tắc, hi vọng điện hạ đăng cơ."

Lưu An mừng rỡ:" Thật thế sao?"

"Đúng thế ạ."

"Nhưng a phụ mới bệnh nặng mà ta đã vội vàng làm thế, e không ổn, Đại Hán ta lấy hiếu trị quốc ... Thế này đi, các ngươi liên danh dâng thư, sau ba lần, chúng ta xác định chuyện này."

Tề Xương lập tức hiểu ý thái tử, bái lạy ba lần, hô vang bệ hạ, sau đó vội vàng rời đi.

Ông ta vừa đi mặt Lưu An trở nên lạnh lùng:" Con chó già coi ta là trẻ con sao ... Trương Phu, ngươi đi gọi huynh trưởng ta tới đây."

"Vị nào ạ?"

"Thành Dương vương Lưu Chương!"

"Vâng!"

Mấy năm qua Lưu Chương chẳng thăng chức, tước vị hắn tất nhiên cũng chẳng thay đổi, hắn nắm Tú Y thời gian dài, nhưng ở trên triều rất kín tiếng, ít bị chú ý. Vì thế gần như không ai nhớ ra trong Trường An còn có một vị Thành Dương vương, thế lực cường đại.

Khi Lưu Trường xảy ra chuyện, Lưu Chương tuy toàn lực giúp Tào Xu và Lưu An, nhưng hắn nắm chặt quyền khống chế Tú Y trong tay, giám sát chặt chẽ triều đình và địa phương.

Lưu An đem chuyện vừa rồi kể ra.

"Điện hạ yên tâm, thần biết phải làm thế nào." Lưu Chương nói xong vội vã đi ngay:

Lưu An lại thở dài, thì ra trị quốc là việc khó khăn như thế, quần thần mỗi người mang tâm tư khác nhau, cả người một lòng đứng về phía mình, chưa chắc là vì tốt cho mình.

Hắn còn chưa dám đi gặp đại mẫu.

Trong hậu cung càng không yên bình, đại bá phụ biết tin a phụ xảy ra chuyện đã ngất xỉu, tiếp đó nôn ra máu, mười ngày liên không nói gì chỉ khóc. Người cần thái y chiếu cố ngày một nhiều, Hạ Vô Thư cũng sắp đổ bệnh.

Lưu An lần nữa đi thăm Lưu Doanh.

So với Lưu Trường, tình hình của Lưu Doanh còn tệ hơn, hắn vốn không khỏe, thêm vào buông thả tình dục, tin tức này không khác gì đổ dầu vào lửa, sức khỏe không trụ nổi nữa, cả sức ngồi dậy cũng không còn. Nhưng suốt ngày thỉnh cầu cận thị đưa đi gặp đệ đệ.

Khi Lưu An tới nơi, mọi người đang đỡ Lưu Doanh dậy.

Lưu An nổi giận nhìn đám cận thị, bọn họ vội vàng đỡ Lưu Doanh nằm xuống:" Bá phụ làm gì thế?"

"Trường ... Đưa trẫm đi gặp Trường ..."

"A phụ không đáng ngại, bá phụ đừng lo, thái y nói chỉ vài ngày nữa là có thể tới bái kiến người rồi. Bá phụ chiếu cố tốt bản thân, đừng để a phụ khỏe lại, người lại ngã bệnh ..."

Cùng lúc đó tin tức từ Trường An không ngừng lan tỏa, đương nhiên chỉ vẻn vẹn tới được tay quần hiền và chư hầu vương.

Nước Lương.

Lương vương cười híp mắt cười ngồi nhìn hai vị phu nhân biểu diễn, một đánh đàn, một nhảy múa. Bây giờ bọn họ rất hòa thuận, không còn ganh đua như lúc còn trẻ. Lưu Khôi vừa ăn món ngon, vừa ngắm mỹ nhân. Đúng lúc này Trương Yên vội vàng chạy vào, sắc mặt hoảng loạn, chẳng hành lễ, chạy qua hai vị phu nhân, đưa thư cho Lương vương.

Lưu Khôi lắc đầu mở thư ra, trách:" Nói với ngươi rồi, nay ngươi là cửu khanh, làm gì cũng phải thong thả, phải có ....

Vừa nói tới đó thì mặt trắng bệch:" Trường đệ!"

Hắn hét thảm thiết, thình lình lao ra ngoài, nhưng bị thể hình cản trở, chạy được vài bước thì vấp ngã, lăn liền mấy vòng, trông hết sức buồn cười. Hai vị phu nhân sợ hãi, nhưng chưa đợi họ tới đỡ, Lưu Khôi đã bò dậy, lau nước mắt lần nữa chạy ra ngoài, như một cái chiến xa, không ai cản nổi.

"Xe!"

"Chuẩn bị xe!"

Hàm Đan, nước Triệu.

Lưu Như Ý đứng giữa vùng núi, giáp sĩ vây quanh, Viên Áng đang giới thiệu cho hắn mấy khu mỏ sắp mở ở nơi này. Lưu Như Ý đắc ý gật gù, Viên Áng bảo sao nghe vậy, không ý kiến gì cả, rất hài lòng về vị quốc tướng mới làm việc quyết đoán này. Viên Áng chính thức xác định mấy công trình lớn, tiếp đó mời đại thương cổ tới gặp mặt.

Lưu Như Ý đang bàn bạc thì có thám báo từ xa tới, rất nhanh, giáp sĩ đưa thư tín tới tay hắn.

Hắn thoải mái nhận lấy thư, vui vẻ xem tại chỗ, thế rồi chớp mắt nụ cười đông cứng, Viên Áng thấy mặt Triệu vương bỗng nhiên đờ ra, hỏi:" Đại vương, xảy ra chuyện gì?"

"Trường, Trường xảy ra chuyện rồi ... Trường xảy ra chuyện rồi." Toàn thân Lưu Như Ý trở nên cứng đờ, máy móc xoay người đi về phía trước, rồi cấp phải tảng đá, loạng choạng:

Viên Áng vội chạy tới đỡ lấy:" Đại vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta phải về Trường An, ta phải về Trường An."

Lưu Như Ý không đáp, chỉ liên tục lặp đi lặp lại, như bị rút mất linh hồn:

Hạ Vô Thư lần nữa tới chẩn đoán cho hoàng đế.

Trông ông vô cùng mệt mỏi, thời gian qua người ngã bệnh trong hoàng cung quá nhiều, ông hoàn toàn không dám nghỉ ngơi, nhất là đối diện với hoàng đế, ông càng không dám nghỉ.

Tào Xu ngồi bên, mặt mày vàng vọt tiều tụy.

"Thế nào?"

Hạ Vô Thư run rẩy không nói.

Tào Xu đuổi người khác ra, chỉ để lại Lữ Lộc, nàng nghiêm túc nói:" Xin thái y cứ nói, chuyện trọng đại, cần phải chuẩn bị rất nhiều, đừng sợ, nói thật là được, ta không hại ngài đâu."

Hạ Vô Thư cúi đầu:" Thời gian qua hơi thở bệ hạ mỗi lúc một yếu, mạch cũng thế ... Thần từng gặp chuyện thế này, có vị đại phu nước Đường, cưỡi ngựa ngã bị thương ở đầu, hôn mê sáu ngày, tuy không ngừng cho ăn cho uống, nhưng không sống lại được."

"Nay bệ hạ đã hôn mê lâu hơn ông ấy, thân thể đã suy nhược, không biết còn trụ được mấy ngày, nếu bệ hạ không tỉnh lại ngay, e là không cách nào tỉnh lại được nữa."

"Hoàng hậu tha mạng."

Ông ta nói xong khấu đầu thỉnh tội.

"Ngài đâu có tội gì ... Những lời này đừng nói với ai."

"Vâng!"

Tào Xu phất tay, Hạ Vô Thư tạm thời rời đi, Tào Xu nhìn Lưu Trường, nắm lấy tay y, hoàng hậu thường ngày mạnh mẽ bình tĩnh, lúc này không kiềm chế được nước mắt trào ra:" Bệ hạ ... Không có chàng, Đại Hán phải làm sao? Các con phải làm sao? Thiếp phải làm sao ...?"

Cùng lúc ấy trong Trường Lạc cung, Lữ hậu nghe Ngu Nguyên thuyết thư, Lữ hậu tuổi cao, mắt nhìn không rõ lắm nữa, vì thế Lưu Trường an bài Ngu Nguyên kể những câu chuyện dân gian thú vị cho bà nghe.

Mới đầu thái hậu không vui, cho rằng Lưu Trường làm bữa, nhưng nghe nhiều, thấy những câu chuyện này cũng không tệ, dần thích thuyết thư, thậm chí yêu cầu Ngu Nguyên thuyết thư cho mình, viết chuyện cho mình.

Ngu Nguyên lần nữa kể chuyện xong, thái hậu vui vẻ bảo cận thị thưởng cho hắn:" Trường còn chưa về à?"

Cận thị vội đáp:" Thái hậu, bệ hạ chưa về ạ."

Lữ hậu không nhìn hắn mà nhìn Ngu Nguyên:" Ta đang hỏi ngươi, Trường đã về chưa?"

Ngu Nguyên vội đáp:" Thái hậu, bệ hạ chưa về, nếu về rồi tất nhiên sẽ bái kiến người."

Lữ hậu mặt mày bình tĩnh, nhưng không còn nụ cười như vừa rồi.

Bà chống quải trượng từ từ đứng lên, nhìn chằm chằm Ngu Nguyên, ngữ khí thoáng chống đã lạnh băng:" Trường xảy ra chuyện gì?"

"Thái ... Thái hậu, bệ hạ không có chuyện gì ...."

"Xu trước kia mỗi ngày đều tới bái kiến ta, giờ đã mười ngày chưa thấy. An, Bột, Lương, Tứ cũng mất tích rồi ..."

Ngu Nguyên run run:" Không phải thái hậu đã viết thư nói trong hoàng cung bùng phát bệnh, nên không dám tới ..."

"Ha ha, các ngươi thấy ta già rồi dễ lừa à?" Lữ hậu giọng càng đáng sợ:" Hỏi ngươi lần cuối, Trường xảy ra chuyện gì?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment