"Chư vị, thiên tử có nạn!"
Trương Tương Như mặc giáp nhìn người phía dưới, Lý Tả Xa đứng bên, các đại thần trước mặt họ, ai nấy hung thần ác sát, sát khí đừng đằng.
Nơi này là Đường vương cung, mấy chục đại thần mãnh tướng Đại Đường tụ tập nơi này, không khí cực kỳ nghiêm túc.
"Vũ Đô động đất, bệ hạ bị thương, ngay cả nước Triệu cũng đã biết tin, chỉ chúng ta không biết gì. Ta dâng thư chất vấn triều đình, triều đình trả lời không có chuyện gì."
"Ta dâng thư cho bệ hạ, nhưng cách trả lời không phải phong cách của bệ hạ."
"Ta hoài nghi bệ hạ bệnh nặng, có kẻ đoạt quyền, giam cầm bệ hạ."
"Chư vị, nếu không có bệ hạ, chúng ta đều là những kẻ tội tù, sớm đã đầu một nơi, thân một nẻo, chúng ta nhận ân đức của bệ hạ, nay đã tới lúc báo đáp."
"Thiên hạ này, kẻ nào mưu hại bệ hạ, chúng ta băm thành muôn mảnh."
"Kẻ địch khả năng ở Trường An, cũng khả năng ở địa phương. Bây giờ ta lấy thân phận Đường quốc tướng hạ lệnh, chư vị lập tức động viên đại quân. Lý thái úy, ngài suất lĩnh chủ lực, đóng ở Hà Nội, khống chế đối ngạn Trường An, có biến, lập tức vượt sông."
"Chu ngự sử, ngài suất lĩnh biên quân, đóng ở Thượng Đảng, nếu chư hầu phía đông có hành động, lập tức dùng binh."
"Đại quốc thái úy Lưu Bất Hại là hộ vệ của bệ hạ, ta viết thư cho ông ta, để ông ta giám sát Yên. Tề quốc tướng Đổng Xích là cố nhân nước Đường, ta cũng nhờ ông ấy giám sát các nước phía Đông ... Tình thế phía nam tạm chưa xác định."
"Chư vị, hành động đi!"
Rất nhanh toàn bộ nước Đường động viên, đại quân rầm rầm rộ rộ xuất kích từ nhiều hướng, kỵ binh mở đường. Quận thủ Hà Nội, Hà Đông nhận tin kỵ binh xâm nhập, vô cùng kinh hoàng, vội dâng thư lên triều. Các quận huyện và các nước quanh nước Đường nhận ra hành động lạ, cả nước Đường động viên quân sự quy mô lớn, bụi đất mù mịt, thi thoảng nghe thấy tiếng rống đặc biệt của họ.
Khi tin truyền về Hà Tây, Hà Tây cũng động viên, thái úy Chu Bột dẫn quân sát một dải Lũng Tây. Quận thủ Lũng Tây Nguy Chi đứng trên tường thành phẫn nộ nhìn quân đội Hà Tây.
"Thái úy muốn mưu phản sao?"
Trong quân đối diện xông ra một người cưỡi ngựa trắng, là Hà Tây vương Lưu Tường, hắn rống lên:" Trọng phụ rốt cuộc bị làm sao, ai mưu hại trọng phụ, thấy kiếm của ta không đủ sắc à?"
Không ít chư hầu bất giác cho rằng, đại thần muốn hại hoàng đế.
Quan hệ giữa chư hầu vương và quần thần rất tệ, trước kia có Lưu Trường là lãnh tụ chung còn cân bằng được. Nhưng khi hoàng đế xảy ra chuyện, quần thần cho rằng chư hầu sẽ mưu phản, chư hầu cho rằng, đại thần muốn mưu phản, vì hoàng đế thường ngày luôn hà khắc với họ.
Một khi xử lý không tốt, Đại Hán sẽ rơi vào nội chiến cực lớn.
Ở phía đông, nước Giao Đông đang chờ phát động, nghe tin huynh trưởng bệnh nặng, Giao Đông vương huy động hết lâu thuyền quân, phong tỏa biển, bản thân ngồi thuyền muốn tới Trường An.
Tề vương Lưu Tương không thân với Lưu Trường, chỉ sợ y, sau khi biết tin này rất bình tĩnh. Mưu thần nói với hắn:" Bệ hạ cường đại khoan dung, có thể dung thứ cho chư hầu, đại vương phạm lỗi, bệ hạ cũng bỏ qua. Nhưng nếu bệ hạ không còn, đám đại thần sẽ bỏ qua sao, tân hoàng sẽ bỏ qua sao? Với lỗi lầm trong quá khứ của đại vương, sẽ bị chôn cùng hoàng đế."
Tề vương sợ hại triệu tập thần y trong nước tới Trường An.
Thứ lớn nhất chư hầu ỷ vào là Lưu Trường, Lưu Trường bao dung bọn họ, không có nghĩa người khác cũng vậy, nhưng nếu nói đối kháng với triều đường thì họ không có thực lực. Hàn Tín thống lĩnh Bắc quân, ai có thể chống lại.
Địa phương hỗn loạn, triều đình cũng thế.
Đám đại thần bị Lưu Trường hạn chế chặt chẽ, chỉ mong y chết đi, họ liên danh dâng thư mời Lưu An vào Tuyên Thất điện, Lưu An từ chối, nhưng gây sóng gió lớn trên triều.
Khi chưa ai kịp phản ứng, Chu Á Phu đã dẫn người Bắc quân giết hết đại thần dâng tấu, diệt cả tộc, treo đầu lên tường thành cảnh cáo. Giáp sĩ bắt đầu tuần tra quanh hoàng cung, toàn thành chấn kinh. Khi quần thần kịp phản ứng tới tìm Chu Á Phu thì người đã bị hắn giết sạch, thậm chí không thèm qua tra hỏi.
Thứ mỗi người nhìn thấy khác nhau, trong mắt quần hiền, hoàng hậu và thái tử là phía mưu hại hoàng đế, vì họ là người được lợi.
Trong mắt quần thần, chư hầu vương là bên làm hại hoàng đế, vì không ai quản được, nên họ có thể mưu phản rồi.
Có người thấy Chu Á Phu chuẩn bị cùng a phụ, nắm giữa triều đường, chiếm quyền thái tử. Có người thấy thái tử chuẩn bị lôi kéo quần thần, thừa cơ lên ngôi.
Tào Xu ngồi trong Tiêu Phòng điện, ngày một tiều tụy.
Chuyện xảy ra các nơi quá nhiều, năng lực nàng không kém, nhưng muốn xử lý nhiều chuyện như thế thì không nổi. Tào Xu không khỏi nghĩ tới a mẫu, nếu a mẫu ra mặt, chắc có thể giải quyết được.
Nhưng a mẫu tuổi cao, nếu vì thế bị kích thích xảy ra chuyện gì, cái giá không ai gánh được, bệ hạ dù tỉnh lại, biết chuyện cũng sẽ sụp đổ. Huống hồ với tính cách a mẫu, chắc chắn sẽ giết chóc khắp nơi, cả Hàn Tin e cũng khó toàn mạng."
"Hoàng hậu!" Có cận thị hoảng loạn chạy vào:" Thái hậu đang tới Hậu Đức điện."
"Cái gì?"
Tào Xu cả kinh, nàng sớm biết không thể giấu được a mẫu, chỉ có thể kéo dài thời gian, nàng vốn cho rằng Lưu Trường sẽ mau chóng tỉnh lại, khi đó nói cũng được.
Không ngờ bệ hạ cứ ngủ mãi như thế.
Nàng tuyệt vọng đứng dậy.
"Chúng ta tới Hậu Đức Điện."
Lúc này Lưu An đứng trước cổng Hậu Đức điện tươi cười đi tới trước mặt Lữ hậu:" Đại mẫu, trong Vị Ương cung có bệnh dịch, sao đại mẫu lại tới đây?"
Lữ hậu không nói không rằng nhìn chằm chằm Lưu An như muốn nhìn ra thứ gì đó trên mặt hắn.
Lưu An vội nói:" A phụ chưa về, đại sự trên triều toàn do cháu làm, mệt chết đi. Đại mẫu, a phụ thật đúng là ..."
"Tránh ra!"
Giọng Lữ hậu rất bình tĩnh, nhưng che giấu giận dữ. Lưu An bao năm qua lần đầu nghe đại mẫu dùng ngữ khí đó nói chuyện với mình, cúi đầu đi sang bên.
Lữ hậu vào Hậu Đức Điện.
Lữ Lộc nghe thấy động tĩnh thì giật mình, cảnh giác nhìn ra cửa, lúc này ánh mắt hắn ảm đạm, khuôn mặt vốn không râu, lúc này mọc ra như có kỳ tích, đen xì xì rất rõ ràng. Người loạng choạng không biết hắn đứng đó bao lâu ...
Vừa thấy là thái hậu, mắt hắn đỏ hoe:" Cô mẫu ... Bệ hạ ..."
Chỉ nó tới đó nước mắt đã trào ra, Lữ hậu từ từ đi về phía giường, rốt cuộc nhìn thấy thân hình cao lớn đó. Lưu Trường nằm đó không nhúc nhích, cả ngựa cũng không thấy hít thở, chưa bao giờ yếu ớt như vậy, bao năm qua, thậm y chẳng mắc bệnh.
Nhìn nhi từ như vậy, Lữ hậu đứng lặng tại chỗ.
Cứ như có ai đâm một dao vào tim bà, cơn đau đó làm Lữ hậu không kìm được mà run lên, quải trượng rơi xuống đất, toàn bộ cận thị tức thì quỳ xuống.
Không biết đứng bao lâu, Lữ hậu run run đi tới bên giường, ngồi xuống nhìn nhi tử.
"Trước đó bệ hạ tới Võ Đô ... Nơi đó xảy ra động đất ..."
Lữ Lộc kể đứt quãng, chẳng biết thái hậu có nghe thấy không, bà đưa tay vuốt ve má nhi tử, mắt thẫn thờ. Mọi người đều biết, thái hậu không phải mẹ đẻ của bệ hạ, nhưng bà và Lưu Trường không nghĩ thế. Bà nuôi Lưu Trường lớn lên, nhìn y từ sinh mệnh nhỏ bé thành tráng hán khôi ngô, làm nũng, giận dỗi, than vãn với bà, bao lần làm bà tức giận.
Đó là gửi gắm cuối cùng của bà, chỗ dựa cả đời của bà, là ôn nhu duy nhất của bà.
Lưu Trường ở bên cạnh, nội tâm bà rất yên bình.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com