" A mẫu ...." Tào Xu đi vào Hậu Đức Điện, khẽ gọi:
Lữ hậu quay ngoắt sang, mắt ngập ngụa sát khí làm người ta không rét mà run, bà nói từng chữ:" Đừng, gọi, ta, là, a, mẫu."
Mỗi chữ nghiến răng mà nói ra, chứa đầy phẫn nộ.
"Thái hậu."
"Ngươi không muốn để ta gặp nhi tử lần cuối à? Nhi tử ta không còn thì nhi tử ngươi có thể lên ngôi chứ gì?"
Tào Xu hoảng sợ quỳ xuống: "Không phải, thái hậu, con biết thái hậu thương bệ hạ nhất, sợ ..."
Lữ hậu không nghe giải thích, phẫn nộ quát:" Người đâu?"
Lưu An kinh hãi đi tới:" Đại mẫu."
Giọng hắn run lên, lẫn tiếng khóc, Lữ hậu mím môi, cuối cùng nói:" Đưa hoàng hậu tới Trường Lạc cung nghỉ ngơi."
Hoàng hậu không nói gì, xoay người rời đi.
"Đại mẫu, a mẫu sợ người kích thích, không phải vì để cháu lên ngôi, cháu không muốn lên ngôi, cháu chỉ muốn a phụ sớm tỉnh lại ..."
"Ngu xuẩn, ngươi cũng đi đi."
Lưu An không dám cãi lời, cũng rời đi.
Lữ hậu chống quải trượng, khí thế vô song, không còn dáng vẻ bà cụ già nua nữa:" Đi bảo triều thần tới đây, quỳ ngoại điện chờ ta tiếp kiến."
"Vâng!" Lữ Lộc vội nhận lệnh chạy ra:
Sau khi Lữ hậu tiếp quản mọi việc, triều đình hỗn loạn liền bình ổn lại, Chu Á Phu tới thỉnh tội giết đại thần, cả chuyện an bài giáp sĩ giám sát hoàng cung cũng nói ra. Lữ hậu không trách hắn.
Đám thân tín của Lưu Trường có lý do nghi ngờ hoàng hậu và thái tử gây bất lợi cho bệ hạ, nhưng không nghĩ ngờ thái hậu, vì thái hậu và bệ hạ là một.
"Giết tốt lắm, đã giết kẻ tiếp xúc với chúng chưa?"
"Chưa ạ."
"Vậy thì giờ giết đi."
"Vâng!"
Tiếp đó Lữ hậu lệnh Loan Bố ổn định chư hầu vương các nơi, không được hành động tùy tiện, yên tĩnh chờ tin, không được tự ý tới Trường An, làm trái, chén.
Lữ hậu lại gửi thư, mắng đám Trương Tương Như một trận.
Lại lệnh Quý Bố phụ trách triều đường, cấm chỉ triều thần gặp riêng nhau, sai Lưu Chương phối hợp với Quý Bố, sai Trương Thích Chi tăng cường trị an.
Quần thần kinh ngạc, họ vốn cho rằng, thái hậu không cách nào chịu được đả kích này, với tình cảm của thái hậu với bệ hạ, sẽ là người đầu tiên ngã xuống, không ngờ bà lãnh khốc như vậy. So với sự nhu nhược của Tào Xu, Lưu An, bà quyết đoán hơn hẳn.
Bọn họ thực sự coi thường nữ nhân cường đại nhất thiên hạ.
Thế cục triều đình nhanh chóng tốt lên, loại hung hăng như Triều Thác bị tống ngay vào đình úy, đại thần yên tĩnh, mọi tranh đấu dừng lại, tính mạng là quan trọng nhất.
Các chư hầu, địa phương, hẳn cũng không dám đối đầu với thái hậu.
Lưu Trường vẫn hôn mê, không hay biết gì cả.
Các chư hầu xa gần khác nhau, cho nên thời gian biết tin cũng khác nhau.
Nước Sở.
"Đại vương!"
Thám báo thở hồng hộc xông vào Sở vương cung, thở không ra hơi, hết sức vội vàng. Lưu Dĩnh Khách đang cùng hai vị đại gia học vấn thảo luận vội đứng dậy:" Xảy ra chuyện gì?"
"Khẩn cấp, thư của triều đình."
Sở vương vội nhận lấy, vừa xem lướt qua, mặt biến sắc:" Không xong!"
Hai vị đại gia vội hỏi:" Đại vương, thái tử lại gây ra chuyện gì sao?"
Từ sau khi thái tử tới Trường An, nước Sở thi thoảng nhận được tin báo thái tử gây chuyện, Lưu Dĩnh Khách rất đau đầu.
Lưu Dĩnh Khách nghiêm túc nói:" Vũ Đô động đất, bệ hạ bị thương, hôn mê bất tỉnh."
Hai vị đại gia lảo đảo.
"Làm sao bây giờ?"
"Bệ hạ ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện."
Lưu Dĩnh Khách càng cuống:" Quả nhân phải làm sao đây? Hay là tới Trường An?"
Vi Mạnh thường ngày hay dùng Thi trào phúng Lưu Trường vô học hiếu chiến, thích đối đầu với hoàng đế, lúc này lại lo lắng trùng, ông ta lập tức nhìn ra, bệ hạ mà ngã xuống, thiên hạ này sẽ phân tranh còn đáng sợ hơn cuối thời Chu:" Đại vương mau mau báo chuyện này cho nước Ngô, xem xem Ngô vương tính toán gì?"
Lưu Dĩnh Khánh chẳng biết làm sao, nên nghe theo ông ta.
Khoái mã nước Sở tức tốc tới nước Ngô.
Trong vương cung nước Ngô, Lưu Hằng ngồi ở thượng vị, chư vị đại thần chia ra hai bên, bên cạnh hắn là Chu Thắng Chi, Chu Thắng Chi rất cuồng vọng, không quá để Ngô vương vào mắt.
Chu gia nay rất hiển hách, Chu Bột làm thái úy, Chu Á Phu làm Xa Kỵ tướng quân, Chu Thắng Chi làm lâu thuyền tướng quân.
Đây là điều không thể tưởng tượng được, đổi lại là hoàng đế khác, cả nhà ba người này chẳng mấy chốc mà rụng đầu.
Nhưng Lưu Trường dám dùng người, y hoàn toàn không sợ Chu gia mưu phản.
Quanh năm trên thuyền làm Chu Thắng Chi có phần tang thương, càng thêm uy phong.
"Nghe nói tướng quân lại phát hiện ra một hòn đảo?"
"Ha ha ha, không tính là hòn đảo, bọn ta dựa theo phát âm của cư dân nơi đó, lấy tên là Bồ La Trung tức là Singapore. Bọn ta phát hiện xung quanh Bồ La Trung có không ít hòn đảo, có thể dùng nơi đó làm cảng quan trọng."
Lưu Hằng mời rượu Chu Thắng Chi:" Từ nơi đó có thể tới Thân Độc không?"
"Chưa biết, đại vương không biết chứ, ngoài biến có vô vàn hòn đảo, trên đảo có những thứ chưa từng nghe thấy, có thứ ăn được, lại có thứ là kịch độc, phải từ từ thăm dò."
Đúng lúc này giáp sĩ bẩm báo, sứ giả nước Ngô có chuyện gấp bẩm báo.
Lưu Hằng lệnh cho vào.
"Đại vương, đây là thư tín triều đình, đại vương nhà thần sai mang tới chỗ đại vương."
Lưu Hằng mới liếc qua vài cái, sắc mặt khác ngay, phất tay cho quần thần rời đi, chỉ giữ lại Chu Thắng Chi:" Tướng quân xem đi."
Chu Thắng Chi túy ý nhận lấy, tiếp đó nhảy dựng lên:" Sao có thể chứ, bệ hạ sao có thể bệnh được?"
"Nhất định có kẻ mưu hại bệ hạ rồi! Là đám cẩu tặc trong triều, bọn chúng từ lâu có mưu đồ bất chính, ta giết chúng! Ta chết chúng!"
Lưu Hằng vội ngăn Chu Thắng Chi lại:" Tướng quân, Trường An có thái úy, có Chu Á Phu tướng quân, ai dám hại bệ hạ? Chuyện còn chưa xác định, không được vội, nếu không sẽ đại loạn."
"Không được ngăn ta, nói cho ngài biết, nếu bệ hạ không còn, ai để cho ngài quyền thế lớn thế này? Người chết đầu tiên sẽ là thái úy, chết thứ hai là ngài." Chu Thắng Chi tuy không thông minh cho lắm, nhưng những năm qua cũng lão luyện không ít, nhìn thấu nhiều chuyện trên triều:
Lưu Hằng bình tĩnh nói:" Bệ hạ mất hơn mười năm mới đưa Đại Hán có ngày hôm nay, nếu vì tướng quân mà Đại Hán chia rẽ, quay lại thời a phụ. Đợi bệ hạ tỉnh lại, có lẽ sẽ không trừng phạt tướng quân, nhưng vô cùng tự trách."
Chu Thắng Chi ngẩn ra nắm chặt tay, đi qua đi lại.
"Thế này đi, tướng quân dẫn người quay về Hà thủy, đề phòng bất kỳ thế lực phe nào xuất hiện tranh đấu. Ta sẽ báo cho Nam Việt vương ..."
Chu Thắng Chi không nói gì, đi ngay.
Lưu Hằng một mình đứng đó, mắt đầy bi thương, trong đầu hiện lên các loại âm thanh.
"Tứ ca, đệ muốn có chiến xa."
"Tứ ca, đây là quà đệ mang về từ Lạc Dương, huynh biết Lương vương không? Ông ấy coi đệ là cao hiền."
"Tứ ca, đệ áy náy lắm, Loan Bố tới nay chưa thành gia, trước kia đệ gây xích mích hắn với lão sư, rồi theo lão sư dạy, đá một cái vào háng hắn, liệu có phải tại đệ không?"
Lưu Hằng lắc mạnh đầu, cố nén bi thương, cầm bút lên viết thư, nhưng hình ảnh Lưu Trường cứ tràn vào trong lòng, hắn không thể bình tĩnh được. Hắn liên tục nói với bản thân, Trường đệ chỉ gặp chuyện ngoài ý muốn thôi, không thể có ai hại nó ...
Nhưng thái hậu già rồi, thái úy vì tính cách không có ai thân tín, nếu như mưu tính thỏa đáng, có thể giam lỏng thái hậu diệt thái úy ...
Không thể, với quyền thế của thái hậu sao có thể bị giam lỏng.
Lão thần trong triều còn lại không có là bao, nếu gặp được thời cơ, có thể làm được.
Vô sỗ ý nghĩ, khả năng xuất hiện trong đầu Lưu Hằng, hắn liên tục phủ định suy đoán của mình, rồi giọng Lưu Trường xuất hiện bên tai: Tứ ca! Cứu đệ!
"Á!" Lưu Hằng vứt bút đi, quát lớn:" Người đâu, chuẩn bị quân!"