"Thái hậu, không cách nào đút thức ăn cho bệ hạ nữa ... Bệ hạ đã không nuốt được nữa rồi ..."
Hạ Vô Thư quỳ trước mặt Lữ hậu, toàn thân run lên:" Thần cho rằng ... Đã có thể ... An bài ..."
"Ra ngoài đi."
"Vâng!"
Trong Hậu Đức Điện chỉ còn lại Lữ hậu và Lưu Trường, bà ngồi bên cạnh y, mắt vô hồn nhìn về phía trước.
" A mẫu !"
Thằng bé cao chừng mặt đất chập chững đi tới, đó là câu đầu tiên nó nói ra. Lữ hậu chỉ lạnh lùng nhìn nó, không thèm để ý, khi nó vấp ngã khóc toáng lên, bà mới vội đưa tay ra đỡ nó lên, nó toét miệng cười gọi liên tục: "A mẫu, a mẫu."
"A mẫu !"
Thằng bé nước mắt nước mũi ròng ròng, chùi hết lên người Lữ hậu:" A phụ muốn đánh con, con chẳng làm gì cả, ông ấy cứ đánh con! A mẫu giúp con đánh ông ấy đi."
"A mẫu !"
Lưu Trường hông đeo bội kiếm:" Con mang cho a mẫu thịt này, a mẫu, đây chính là Lữ gia nhục chính tông."
Lưu Trường ôm Lữ hậu:" A mẫu đừng khóc, nhất định a phụ bây giờ đang ăn thịt uống rượu với Thái Nhất."
Lưu Trường mặc giáp quyến luyến nhìn bà:" A mẫu, con sẽ về, nhất định sẽ về."
Lưu Trường chỉ cái sân:" A mẫu xem, đây là nhà của a mẫu, con trang trí theo lời a mẫu đấy."
Lưu Trường vội vàng chạy vào Trường Lạc cung:" A mẫu, con đói."
Lưu Trường nghiến răng:" A mẫu, đám người đó thật đáng ghét."
Lưu Trường mệt mỏi cúi đầu:" A mẫu ... Con mệt quá."
"A mẫu, giờ con được bao phần của a phụ rồi?"
" A mẫu ..."
Lữ hậu không kìm được nước mắt nữa, bà khóc to, nước mắt không ngừng trào ra, tiếng khóc thê thảm, không cách nào ngừng được, bà ôm đầu nhi tử vào lòng, khóc tan nát tim gan:" Con của ta."
Lưu Trường vốn không tòn tỉnh táo nữa, thân thể mất đi y thức, chợt bên tai nghe thấy tiếng khóc của a mẫu, đột nhiên người y run dữ dội.
" A mẫu !!!"
Lữ hậu tức thì cứng người, bên tai bà truyền tới tiếng gọi quen thuộc, dù rất yếu, nhưng bà nghe rất rõ, không phải ảo giác. Đó là đứa con bà yêu thương nhất, là giọng của nó. Lữ hậu ngừng khóc, kinh hoàng ngẩng đầu, Lưu Trường toàn thân run rẩy, miệng khẽ lẩm bẩm:" A mẫu!"
"A mẫu đây! Trường, đừng sợ, a mẫu đây!"
"Người đâu!"
Lữ Lộc chạy ngay vào, hai mắt đầy tơ máu, kinh sợ nhìn thái hậu.
Lữ hậu gọi:" Thái y, mau bảo thái y tới đây! Bệ hạ tỉnh rồi."
Lữ Lộc tức thì mừng phát cuống:" Bệ hạ tỉnh rồi sao?"
Không đợi thái hậu trả lời, hắn chạy đi la hát:" Thái y! Thái y mau tới đây!"
"Bệ hạ tỉnh rồi!"
"Bệ hạ tỉnh rồi."
Giọng hắn truyền đi, hoàng cung im ắng nặng nề tức thì trở nên náo nhiệt, đám cận thị nhìn nhau kích động:" Bệ hạ tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"
Tích tắc đó mọi thứ như thức tỉnh, mọi thứ như sống lại, mỗi mảnh đất trong hoàng cung tựa hồ vì hoàng đế của họ mà reo hò, chim chóc bay lên đem tin vui đi khắp nơi. Cả đội ngũ thái y đông đảo chạy như gió tràn vào Hậu Đức Điện.
Đám Hạ Vô Thư vây quanh Lưu Trường, người bắt mạch, người ghi chép, người chuẩn bị thuốc.
Lưu Trường vẫn đang lẩm bẩm gọi a mẫu, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh lại, chỉ gọi trong vô thức, Hạ Vô Thư xác định, hoàng đế chưa khôi phục ý thức rồi, ông nhìn sang đám y giả:" Làm sao đây, đây là cơ hội cuối cùng rồi!"
"Các vị, còn nhớ chuyện Bình Dương hầu không?" Có thái y chợt hỏi, thế là ánh mắt của họ nhìn cả vào Hạ Vô Thư:
Hạ Vô Thư giật nảy mình:" Đừng nhìn ta, ta không hiểu y học Thân Độc."
"Nay chỉ còn cách này thôi, Bình Dương hầu nhờ đó mà cải tử hoàn sinh, mong ngài ra tay."
Tát hoàng đế ư? Đánh vị này, nếu y tỉnh lại, không phải sẽ tát trả mười cái à? Nắm xương già của mình chịu nổi sao? Hạ Vô Thư sợ hãi.
Lữ hậu thấy ông tư do dự thì giục:" Còn không mau cứu người đi."
"Vậy, vậy phiền thái hậu gọi tên bệ hạ nhiều hơn."
Lữ hậu liền ngồi xuống bên Lưu Trường, nhỏ giọng gọi:" Trường! Trường! Con mau tỉnh lại, Trường! A mẫu ở đây ..."
Lúc này trong tiềm thức, Lưu Trường thực sự thấy a mẫu.
Y nhìn thấy a mẫu đang gọi mình, đi khắp nơi tìm mình, nhưng bất kể Lưu Trường gọi thế nào, a mẫu cũng không thấy y. A mẫu vì không tìm thấy y mà khóc rồi, Lưu Trường cực kỳ nóng nảy, ra sức gọi a mẫu hết lần này tới lần khác, mong a mẫu nghe thấy, đi về phía mình. Lưu Trường đuổi theo a mẫu, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp, a mẫu đi càng xúc càng xa.
Lưu Trường lại không thấy a mẫu nữa, khắp nơi sương mù, y không thấy a mẫu đâu nữa rồi, lòng hoảng sợ tột độ, như con ruồi không đầu chạy khắp nơi, vừa chạy vừa gọi.
"A mẫu!"
“A mẫu!”
“Trường, con ơi … Trường! Con mau tỉnh lại đi!”
Lưu Trường nghe thấy tiếng a mẫu rồi, a mẫu đang tìm mình, làm sao a mẫu lại khóc? Có kẻ bắt nạt a mẫu sao? Một ngọn lửa ngùn ngụt cháy trong lòng y, y dồn sức xông tới chỗ a mẫu đang gọi mình.
Hạ Vô Thư hạ quyết tâm, từ từ tới bên hoàng đế, giơ tay lên:" Bệ hạ, xin thứ cho tội của thần."
Lưu Trường đột nhiên mở mắt, hét:” A mẫu!”
Chát!
Hạ Vô Thư đã nhìn thấy Lưu Trường mở mắt ra, nhưng tay ông ta không sao khống chế được, đánh xuống mặt Lưu Trường, tuy chỉ lướt qua, nhưng đúng là đánh rồi.
Đánh rất nhẹ, nhưng âm thanh cảm giác rất kinh người.
Lưu Trường vừa mới mở mắt ra thì nhìn thấy Hạ Vô Thư tát mình, tức thì nổi điên:" Con chó ..."
Chưa kịp nói ra chữ già thì đầu óc váng vất, người ngã xuống, Lữ hậu ôm chầm lấy y, vừa khóc vừa mắng:" Thằng nhãi này!"
"Ai bảo ngươi đi tiễu phỉ? Ai bảo ngươi tới chỗ nguy hiểm như thế? Ngươi biết ta lo lắng thế nào không?"
Lưu Trường hoang mang nhìn a mẫu ôm mình, đầu óc hỗn loạn giữa thật và ảo, thấy a mẫu không sao, cũng yên tâm, rồi lại ngơ ngác hỏi:" Đây là đâu?"
"Là Hậu Đức Điện!"
Lưu Trường đau đầu, y nhớ mình đuổi theo a mẫu ... Không đúng, Vũ Đô, có đá rơi vào đầu mình ... Không đúng ... Có một người khác, trong giấc mơ dài, Lưu Trường thấy hết cả cuộc đời hắn ... Hết thảy lẫn lộn làm đầu Lưu Trường đau vô cùng, không nghe rõ gì nữa, chỉ thấy tai ù ù, lần nữa ngất đi.
Thế là trong cung một lần nữa náo loạn, Hạ Vô Thư tới bắt mạch cho Lưu Trường, mạch khỏe hơn nhiều, trấn an Lữ hậu:” Thái hậu, không sao, bệ hạ chỉ yếu quá nên ngất xỉu thôi … không đáng lo nữa rồi.”
Nói thì nói thế, nhưng một khi Lưu Trường chưa thực sự tỉnh lại, nguy hiểm vẫn còn.
Nhưng lúc này tất cả chỉ có thể chờ đợi.
Lần này chỉ mất hơn nửa ngày, đợi Lưu Trường lại mở mắt ra, a mẫu vẫn ngồi bên cạnh, mắt y đảo quanh, câu đầu tiên là:" Con chó già Hạ Vô Thư đâu?"
Lữ hậu gạt nước mắt lẩm bẩm:" Tỉnh là được rồi, tỉnh là được rồi."
Lưu Trường rốt cuộc nhớ ra rồi, mình bị thương trong trận động đất, sau đó trải qua giấc mơ lặp đi lặp lại, rồi a mẫu vào giấc mơ tìm y, sau đó Hạ Vô Thư tát mình một cái.
"A mẫu, con đói."
Lưu Trường cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng không có chút sức lực nào, Lữ Lộc lau nước mắt đỡ Lưu Trường lên, Lưu Trường tức giận:" Nãi công để ngươi làm thị trung, mà ngươi đứng nhìn con chó già tát nãi công à?"
Lữ Lộc bật cười, nhưng mặt vẫn còn mang dấu nước mắt: "Bệ hạ, ông ấy cứu bệ hạ đấy, đó là biện pháp của Thân Độc ..."
"Phải rồi!" Lưu Trường nóng lòng nhìn sang bên:" A mẫu, con mơ một giấc rất dài, a mẫu nhớ chuyện con kể khi còn nhỏ không? Con nhớ không sai, con mơ thấy hai nghìn năm sau, con thấy nhiều thứ lắm ..."
"Ừ, ừ, con tới rồi, ăn đi .."
Lữ hậu ầm ừ cho có, chuyên tâm đút cho Lưu Trường, trước kia cũng vậy, mỗi lần bà phiền y lắm lời là lại đút cho y ăn.
Lưu Trường chỉ có thể ăn canh thịt, ăn tới đâu, toàn thân ấm áp tới đó:" A mẫu, trong mơ con thấy a mẫu gọi, con đi theo a mẫu, thế là thoát ra ..."
"Giờ con thấy thế nào?"
"Con thấy khỏe lắm, toàn thân đầy sức lực ..."
Chát!
Cái tát này giáng thẳng vào mặt Lưu Trường, hoàn toàn không giống cái tát của Hạ Vô Thư, là cái tát thực sự.
Lữ Lộc vội lui vài bước, cúi đầu giả vờ không thấy gì.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com