Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 841 - Chương 842: Thái Úy Đánh Người.

Chương 842: Thái úy đánh người.

"Sau động đất, ngươi có thể hạ lệnh cứu viện, tổ chức người cứu viện, sao lại dùng cách ngu xuẩn nhất? Ngươi có nghĩ tới không? Nếu lần này ngươi không tỉnh lại, sẽ có bao nhiêu người vì ngươi mà chết?"

"A mẫu, con cứu người ..."

"Ngươi cứu được bao nhiêu? Một trăm hay một nghìn? Nếu vì ngươi không còn mà sinh chiến loạn sẽ chết bao nhiêu người? Vũ Đô đủ tư cách vì Đại Hán mà tuẫn táng không?"

Lưu Trường cúi đầu.

"Khi ngươi hôn mê, thê tử thông minh của ngươi không ngờ giấu ta, còn muốn giấu các chư hầu vương và quận thủ, hành vi ngu xuẩn của nó thiếu chút nữa gây ra nội chiến. Các chư hầu khẳng định cho rằng nó và thái tử hợp mưu hại ngươi, quân đội nước Đường đã tới Hà Nội."

" Nàng sợ a mẫu ..."

"Ngươi biết ta không ra mặt sẽ có kết cục gì không? Ngươi bệnh nặng, ta lại im tiếng, không phải xác nhận suy đoán của chư hầu vương à?" Lữ hậu càng giận hơn:

"Quần thần thậm chí xúi bẩy An lên ngôi, thằng nhãi đó bình thường đọc nhiều sách như vậy, lúc cần thì vô dụng, còn bảo người ta dâng thư."

"Ngươi biết nó tìm ra bao nhiêu đại thần có mưu đồ không? Nhưng nó làm thế sẽ truyền tin gì cho thiên hạ? Ép thân tín của ngươi ra tay với nó à?"

"Còn cả Hàn Tín nữa, ta mà biết tin muộn một chút thì ông ta chết rồi, chưa vỗ về được chư hầu vương đã muốn giết ông ấy."

"Ông ấy mà chết, chư hầu vương sẽ tin ngươi gặp nạn rồi, không còn ai uy hiếp, chúng sẽ lập tức công phá Trường An."

Lữ hậu cực kỳ bất mãn với Tào Xu, giận luôn cả Lưu An.

Lưu Trường ngạc nhiên nghe bà kể, vội vàng hỏi:" Không đúng, sao lại xảy ra nhiều chuyện thế, con hôn mê bao lâu rồi?"

"Mười lăm ngày."

"Cái gì?" Lưu Trường tròn mắt, y nghĩ mình mới chỉ ngủ một hai ngày thôi, vậy mà đã mười lăm ngày, thế thì triều đường phải loạn tới mức nào?

Nhìn Lưu Trường sốt ruột muốn đứng dậy, Lữ hậu không vui ấn y xuống:" Yên tâm, ta xử lý cả rồi."

Lưu Trường vội nói:" A mẫu, là lỗi của con, sau này con không thế nữa, a mẫu cũng đừng giận Xu và An. Xu chưa bao giờ trải qua chuyện như thế, sao so với người được? Còn thằng nhãi An bao lớn, con nằm xuống, nó mà suy nghĩ được mới lạ ..."

Lữ hậu nói lại bố trí của mình trên triều, Lưu Trường yên tâm hẳn, chợt hỏi:" Triều Thác chưa bị giết chứ ạ?"

"Ta giam nó vào đình úy rồi."

"Ha ha ha, con biết ngay mà ... Chuyện trên triều có Quý Bố không phải lo, chỉ lo chuyện nước Đường."

"Bọn họ đang quanh quẩn ở Hà Nội, chưa có lệnh của con, họ chưa bỏ đề phòng." Lữ hậu phải phục thằng nhãi này, năng lực nhìn người của nó thật đáng sợ, chưa hỏi được mấy câu đã có phán đoán cơ bản về tình thế:

"Lộc, mang bút mực lại đây." Lưu Trường viết vài dòng rồi sai Lữ Lộc đưa thư tới nước Đường:

Bên ngoài chợt truyền tới tiếng khóc, chớp mắt Phàn Khanh và Ung Nga chạy tới, nhào vào lòng Lưu Trường khóc toáng lên. Lưu Trường lau nước mắt cho các nàng:" Khóc cái gì, trẫm không chết, chẳng phải vẫn còn khỏe sao? Đừng khóc nữa."

"<ấy thằng nhóc đâu?"

Phàn Khanh nức nở nói:" Còn chưa biết bệ hạ đã tỉnh."

"Ừ đợi trẫm khỏe hơn hẵng để chúng tới, đưa Linh tới cho trẫm xem."

Lưu Trường đã khá hơn, sai Lữ Lộc đưa thái hậu về, y không muốn a mẫu vất vả, đồng thời đón hoàng hậu và thái học. Cả hai đều hốc hác, Tào Xu thấy hoàng đế thì thở phào, loạng choạng suýt ngã, về phần Lưu An, hắn chỉ biết khóc không ngừng.

Nhìn người nhà vây quanh, Lưu Trường nghĩ cách trêu chọc họ.

"Trẫm vừa dậy đã bị tát hai cái ... Cái của Hạ Vô Thư, trẫm nhất định sẽ trả, nhưng cái của a mẫu, trẫm thấy trả không tốt lắm, thế này đi. An, con là tôn tử, nhận thay cho đại mẫu."

Lưu An lau nước mắt, không còn sự trầm ổn vốn có:" A phụ, con làm người thất vọng .... Con không xử lý tốt chuyện này."

"Tạm được, cũng không thể nói là thất vọng, loại tình huống đó, dù đại phụ con sống lại cũng rất khó xử lý tốt ..."

Tào Xu cắt ngang lời Lưu Trường:" Bệ hạ, mau phái người đi đón thái thượng hoàng đi."

"Sao?"

"Thái thượng hoàng ngã bệnh rồi, thời gian qua không ăn không uống, sức khỏe rất tệ ..."

Lưu Trường cựa mình muốn dậy, Lữ Lộc không cho, y cuống lên:" Mau phái người báo cho Nhị ca, đưa huynh ấy tới đây cũng được."

Lưu Doanh bất rất nghiêm trọng, nhưng khi nghe nói Lưu Trường mời mình tới, cũng không biết sức lực ở đâu ra, hắn đứng dạy, được hai người dìu, gian nan tới Hậu Đức Điện. Khi hắn nhìn thấy đệ đệ cười ngốc nghếch, không nhịn được vừa khóc, vừa mắng:" Thằng nhãi này, thằng nhãi này!"

Giây phút ấy, Lưu Trường thực sự hối hận, có lẽ, y không nên mạo hiểm như thế.

Lưu Doanh gần như chỉ còn ra bọc xương, không còn ra dạng người, thậm chí có chút đáng sợ.

Huynh trưởng vốn không khỏe, nếu có chuyện gì, Lưu Trường cả đời không tha thứ cho mình:" Nhị ca ... Xin lỗi."

Chỉ nghỉ ngơi có mấy ngày mà Lưu Trường đã có thể xuống đất.

Cái thân thể này, làm thái y cũng phải tấm tắc khen.

Đây đúng là không phải con người, nằm lâu như thế, chỉ nghỉ ngơi vài ngày có thể đi lại, vài ngày nữa e là lại khỏe như vâm. Trong lúc hôn mê lại có thể chống đỡ lâu như vậy, thân thể này đúng là trời ban.

Mỗi lần Lưu Trường đứng lên đi lại, các thái y lại vây quanh, cẩn thận kiểm tra.

Lưu Trường cười rất hiền hòa hỏi:" Hạ công đâu, sao không thấy?"

"Khụ, bệ hạ, Hạ công không khỏe, ở nhà dưỡng bệnh."

"Tiếc thật, đợi trẫm khỏe một chút, nhất định sẽ tới bái kiến."

Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp, hình như là tiếng giáp sĩ.

Lưu Trường ngẩng đầu lên liền thấy Hàn Tín xông vào trong điện.

"Lão sư!"

Lưu Trường mừng rỡ, nhưng sắc mặt Hàn Tín không ổn, đang hung dữ đi về phía y, làm y bất giác lùi lại.

Hàn Tín đi tới, Lưu Trường không ngừng lùi lại, thế là biến thành hai người đuổi nhau trong Hậu Đức Điện.

"Lão sư, bình tĩnh, bình tĩnh, trẫm vừa bị thương, không được khỏe, không chịu nổi đòn."

"Ta tới đây không phải đánh ngươi, lại đây."

Lưu Trường không tin, chỉ đành di nhanh hơn, đáng tiếc Hạ Vô Thư không ở đây, nếu không có thể ném rương thuốc vào đầu Hàn Tín.

"Thằng nhãi, bình thường ta dạy ngươi ra sao? Thánh thiên tử cái gì? Ngươi là thứ hôn quân, ngươi chạy tiếp đi, ta hôm nay đánh chết thằng nhãi ngươi."

"Người đâu, thái úy đánh người! Hộ giá, hộ giá!"

Thái úy đánh người, làm gì có ai dám ngăn cản chứ, đám cận thị đều quay đầu sang bên vờ như không nhìn không nghe thấy, dù sao thái úy cũng già rồi, tay không đánh bệ hạ chẳng biết là ai đau.

Còn nếu nói chuyện bất kính à? Thôi đi, đây chưa phải chuyện bất kính nhất mà vị này làm.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment