Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi ở thượng vị, Hàn Tín nghiêm mặt ngồi bên.
Cảnh này trông giống như một quân vương làm con rối bất lực, và gian thần tặc tử nắm quyền triều đình.
Lần này Lưu Trường thực sự hối hận, có lẽ trong tính cách y có chút xốc nổi, y không ngờ hành vi cứu người của mình gây ra nhiều chuyện như thế, cả thiên hạ suýt vì mình mà đại nạn. Những người thân yêu của mình và hành vi của mình mà trả giá.
Trong lòng sinh ra áy náy, y thi thoảng nhìn trộm lão sư của mình.
Hàn Tín nghiêm mặt nói:" Lần này ta tạm tha cho ngươi, nếu ngươi dám có lần nữa ..."
Lưu Trường chỉ biết vâng dạ nghe giáo huấn, không dám cãi câu nào, chỉ là không ngờ Hàn Tín nói khỏe không kém gì Nhị ca, làm y bị dày vò mất tinh thần.
May mà cận thị báo một vị lão sư khác của y tới, Lưu Trường thoát nạn, vội đi ra ngoài Hậu Đức Điện nghênh đón.
"Lão sư tới rồi."
Lưu Trường cười ha hả dìu Trương Thương tới chỗ ngồi.
"Bệ hạ dọa bọn thần sợ quá ..." Trương Thương tuy lúc này cũng rất tức giận, nhưng không phát tiết ra:
Hàn Tín trào phúng:" Trương tướng là người quả cảm, làm ta sợ quá, thiếu chút nữa lấy mạng ta rồi."
Trương Thương hồ nghi nhìn Hàn Tín:" Ngài nói gì thế?"
Lưu Trường kinh ngạc:" Sư phụ, Trương tướng muốn lấy mạng người sao? Trương tướng là người ôn hòa, xưa nay chỉ có người khác lấy mạng ông ấy, làm gì có ông ấy lấy mạng người khác."
Trương Thương mặt đen xì, vẫn lễ độ nói:" Thái úy, hẳn giữa chúng ta có hiểu lầm."
Hàn Tín cười lạnh:" Ngươi phái Hạ Hầu Anh tới bên cạnh ta, một khi ta có hành động gì là giết chết. Khi Trường chưa tỉnh lại, Hạ Hầu Anh theo sát ta, một bước không rời, sẵn sàng giết ta bất kỳ lúc nào, Trương tướng thật cao minh."
Lưu Trường cả kinh:" Trương tướng, còn có huyện đó sao?"
Trương Thương sợ hãi:" Sao có thể, trước đó Hạ Hầu Anh tới tìm ta, nói sợ có tiểu nhân ngầm ám hại thái úy, xin đi theo bảo vệ, ta đồng ý, nhưng không bảo giết ngài ..."
Hàn Tín nổi giận:" Nếu không phải ông thì là ai?"
"Nhất định là Trần Bình rồi ..." Lưu Trường vỗ đùi, phàm có chuyện không biết ai làm, vậy nhất định là Trần Bình làm:
"Sư phụ, chắc chắn là Trần Bình, người nghĩ mà xem, trên triều mấy người sai bảo được Hạ Hầu Anh? Huống hồ hành vi làm xong đổi tội cho người khác là tác phong nhất quán của Trần Bình."
"Chuyện này ông ta đâu chỉ làm một lần, năm xưa sư phụ bị bắt, chính là do ông ..."
"Đủ rồi!" Hàn Tín cắt lời: "Chuyện này không cần nói nhiều nữa."
Đối với đoạn kỳ ức đó, Hàn Tín có chút bài xích, sau khi biết nguyên ủy, ông ta đứng dậy rời đi.
Trương Thương nhìn Lưu Trường mà thở dài:" Bệ hạ, không có bệ hạ, triều đường suýt sụp đổ."
"Trương Bất Nghi bệnh nặng, biết bệ hạ tỉnh lại mới khá hơn. Tên Triều Thác đó đúng là thích kiếm chuyện ... Đám xá nhân của bệ hạ đều loạn thế trận, Loan Bố hôm nay triều nghị, trang phục bẩn thỉu, quên cả hành lễ với thần ... Quý Bố tuy bình tĩnh nhưng mọc tóc bạc ..."
Lưu Trường cúi đầu:" Lão sư, trẫm biết sai rồi."
"Có điều, lão sư, nhân họa đắc phúc, nay trẫm không phải người thường nữa mà là thần tiên rồi. Những khó khăn trên triều với trẫm mà nói, không đáng nhắc tới, chúng ta không phải luôn muốn giảm bớt gánh nặng cho bách tính à? Dễ lắm."
"Chúng ta có thể thay đổi tỉ lệ thuế, đánh thuế xa xỉ phẩm, ha ha ha, không phải vấn đề lớn nữa. Còn triều đình, chúng ta có chế độ tiên tiến hơn, gọi là tam tỉnh lục bộ ..."
Trương Thương hoang mang:" Bệ hạ đều học được trong mơ à?"
"Chưa là gì đâu, còn rất nhiều rất nhiều thứ nữa, trẫm nhớ không hết." Lưu Trường chợt nhớ ra cái gì:" Người đâu, gọi Phù Khâu Bá tới, trẫm muôn thảo luận học vấn Nho gia với ông ấy."
"Còn nữa có mấy tên ở nước Sở cứ viết thi trào phúng trẫm cũng gọi tới đây, trẫm muốn tỉ thí với chúng, trẫm muốn làm đại gia."
Đám giáp sĩ lo lắng, bệ hạ từ sau khi thức tỉnh, tâm tình luôn phấn khích, nay càng muốn biện luận học vấn với Phù Khâu Bá. Theo lời các thái y đoán, đại khái là vì bị đá đập vào đầu, thần chí không còn tỉnh táo nữa.
Dưới thành Trường An.
Một cỗ xe ngựa nhanh chóng bị giáp sĩ bao vây, kỵ sĩ xung quanh xe ngựa và các giáp sĩ đối đầu với nhâu, thành môn giáo úy Lữ Sản thấy cảnh này hỏa tốc tới nơi. Người đi đường xung quanh sợ liên lụy vội né tránh, giáp sĩ nối nhau kéo ra, bắt đầu cảnh giới.
Khi Lữ Sản nhìn người đánh xe, kinh ngạc kêu lên:" Yển?"
Đánh xe là Trương Yển, mặt đầy phẫn nộ:" Cữu phụ!"
"Ngươi làm cái ..." Lữ Sản bảo giáp sĩ lùi lại, vừa mới nói được tới đó thì một cái đầu to béo từ trong xe thò ra, chính là Lương vương Lưu Khôi:
Lữ Sản sững sờ, chư hầu vương ngang nhiên tới Trường An, hắn vội vàng đuổi giáp sĩ đi, tới bên xe thì thầm với Lương vương vài câu rồi nhanh chóng đem cả người và xe vào cung.
"Trường ... Bệ hạ!"
Lưu Khôi đứng trước mặt Lưu Trường, toàn thân đầm đìa mồ hôi, thở hồng hộc, từ trong lồng ngực phát ra tiếng thở âm điệu quái dị:
"Ngũ ca!" Lưu Trường cười méo miệng, vừa rồi Lữ Sản vội vàng phái người tới nói, bắt được Lương vương. Còn về phần vì sao nói là bắt, đương nhiên là vì hắn tự ý rời đất phong, tự ý tới Trường An càng là trọng tội. Thế nên Lữ Sản đành bắt cả hai người, song không dám làm to chuyện, len lén đưa tới chỗ Lưu Trường.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Lưu Khôi đi tới sờ khắp người Lưu Trường, xác định y không sao cả mới thở phào:
Lưu Trường bất lực nói:" Huynh trưởng, đệ đã ba mươi, không phải ba tuổi ..."
Lưu Khôi rất tức giận, cái mặt béo tới dúm lại một chỗ, hắn rất muốn nói mấy lời mắng mỏ, vì tính cách ôn hòa nên không nói ra được. Lưu Trường cúi đầu, rốt cuộc trẫm phải áy náy bao lần nữa?
"Cứu phụ." Trương Yển vì bôn ba đường sá cũng gầy gò bơ phờ:
"Ài, trẫm không sao, mọi người sao phải kích động thế? Yển, nghỉ ngơi đi, đừng vội đi gặp đại mẫu."
"A mẫu cháu đang trên đường ...."
"Ài, chuyện này thật là ..."
Lưu Khôi nghiêm nghị nói:" Lần sau trước khi làm việc gì phải nghĩ cho kỹ, đệ còn rất nhiều người nhà."
"Đệ biết rồi, Ngũ ca, sau này đệ không thế nữa. Huynh cũng làm liều đó, chư hầu vương sao có thể tự ý tới Trường An? May mà Lữ Sản kịp thời đưa tới đây, nếu người ngoài biết, không biết có bao nhiêu suy đoán bất lợi."
"Ta mặc kệ."
"Được rồi, huynh trưởng tạm ngồi xuống đã, chúng ta cùng ăn cơm ... Quần thần hiện giờ ai nấy đầu muốn mắng trẫm một trận. Lúc thế này đừng đệ họ biết có chư hầu vương tự ý vào Trường An."
Ngoài thành Trường An.
Một cỗ xe ngựa phóng tới như bay, một người đứng trên xe, quát giáp sĩ phía trước:" Tránh đường cho quả nhân, quả nhân là Triệu vương Lưu Như Ý."
Lữ Sản mặt tối sầm, lần này thì xong rồi, hắn chẳng che giấu được nữa:" Người đâu, Triệu vương tự ý nhập kinh, tội ngang mưu phản! Bắt lấy!"
"Đám gian thần tặc tử các ngươi, buông quả nhân ra!
"Quả nhân là Triệu vương."
"Ưm, ưm ..."
Tới khi Lữ Sản bịt mồm Như Ý lại mới yên chuyện, nhưng tin tức Triệu vương vào Trường An đã truyền khắp nơi, Lữ sản không thể lén lút đưa vào hoàng cung nữa mà phải giao cho đình úy.
Chư hầu vương quyền lực rất lớn, nhưng có hai việc không thể làm, thứ nhất là tự ý rời đất phong, thứ hai thực ra như thứ nhất, đó là tự ký nhập kinh. Chư hầu vương rời đất phong đã là tội lớn, tới Trường An thì tội tăng một bậc.
Viên Áng rốt cuộc không ngăn được vị rụng đầu vương này, dù hắn van nài mãi, thậm chí quỳ xuống cầu xin rồi, bất kể thế nào đại vương cũng đừng tới Trường An, nếu không sẽ mất đầu. Lưu Như Ý quật cường ngoài dự đoán.
Thế là Lưu Như Ý thành công ném mình vào đại lao.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com