Trong lao ngục Lưu Như Ý vẫn rất phẫn nộ, lao ra chấn song gào thét:" Ngươi đâu! Người đâu! Thả ta ra đám gian thần tặc tử."
"Vô ích thôi, đây là nơi đình úy giam giữ trọng phạm, trừ chúng ta ra căn bản không có ai cả. Giáp sĩ ở ngoài, không nghe thấy tiếng ngươi ... Đừng phí sức nữa ..."
Trong lao ngục truyền tới giọng uể oải, Lưu Như Ý quay sang chỉ thấy bóng người lờ mờ, hắn ngồi xuống không nói không rằng.
Người kia hỏi: " Nghe giọng ngươi lạ lắm .... Ngươi không phải triều thần à?"
"Không phải."
"Sao ngươi vào đây?"
"Trong triều có gian tặc muốn mưu hại hoàng đế, chúng che giấu tin tức cho nên bắt ta." Lưu Như Ý đấm chấn song.
Ngươi kia cả kinh:" Ngươi cũng nghĩ thế à? Ta luôn thấy hậu cung, triều thần với ngoại vương có liên hệ gì đó, chắc chắn có thế lực thừa lúc bệ hạ bệnh nặng, liên hợp với ngoại vương mưu phản."
Lưu Như Ý giật mình:" Cái gì, có cả ngoại vương can dự à?"
"Ngươi không nghĩ mà xem, đám ngoại vương vì được bệ hạ dung túng nên thế lực lớn mạnh, cương vực rộng lớn, dù họ không phản, chẳng lẽ đám hậu nhân không phản? Nay bệ hạ bệnh nặng, triều chính hỗn loạn, một khi bệ hạ xảy ra chuyện, thái úy là mối đe dọa lớn sẽ bị gian thần chôn cùng, lúc đó ngoại vương ắt khởi binh, thái úy không còn thì ai ngăn được?"
Thân là ngoại vương, Lưu Như Ý cũng thấy có lý:" Nhưng trong triều có Nam Bắc quân, có Chu Á Phu, có nước Đường."
"Ôi, nếu bệ hạ không còn, Nam Bắc quân sẽ khai chiến trước tiên, đám Chu Á Phu chỉ sùng bái bệ hạ, kiêu ngạo ngang ngược, tân vương có chấp nhận những kẻ như thế không? Còn về nước Đường, dù đứng về phía triều đình cũng không thể ngăn cản đại quân ngoại vương, huống hồ bệ hạ không còn, chỉ y chúng sẽ nổi lửa thiêu cả thiên hạ." Người kia vô cùng bi quan:
Lưu Như Ý tuyệt vọng:" Ngươi nói có lý, ngoại vương sắp phản rồi, chúng ta phải làm sao?"
Người kia thở dài:" Ài, chính vì ta nhìn thấy điểm này nên bị giam vào đây. Ta còn chưa chết, chứng tỏ bệ hạ không sao, nếu không đám người trung thành bọn ta sẽ chết trước."
"Phải rồi, còn thái hậu nữa."
"Khó nói lắm, thái hậu sửng ái bệ hạ, nhưng Lữ gia cũng là thứ ẩn họa. Lữ gia thế lực lớn mạnh, Lữ Lộc giàu có không ai bằng, Lữ Sản trông giữ cổng thành. Nếu bệ hạ có chuyện, thái hậu dùng Lữ gia, vậy ngoại vương càng có lý do tiến kinh, thiên hạ đại loạn."
Lưu Như Ý xác nhận:" Ta bị Lữ Sản bắt đưa vào đây."
"Lữ gia cũng hành động rồi sao?" Người kia phẫn nộ bật dậy, tiếp đó thao thao bất tuyệt về mối họa ngoại vương:
Lưu Như Ý cực kỳ tán đồng, liên tục gật đầu.
"Cái gì?" Lưu Trường nhảy dựng lên:" Như Ý! Như Ý! Tên này phải giết bản thân mới chịu yên à?"
Lữ Lộc báo tin hỏi:" Bệ hạ, làm sao đây?"
"Còn có thể thế nào? Bảo Quý Bố bịt miệng quần thần, trẫm đi bịt miệng Như Ý, không để hắn gây họa thêm nữa."
Lưu Trường vội vàng dẫn người tới đình úy, vừa vào liền thấy Trương Thích Chi, thầm hô không xong, thế là y vờ như không có gì cả, cứ vậy đi vào đại lao.
Trương Thích Chi lách người chắn trước mặt:" Bệ hạ đi đâu đó?"
"Trẫm đi thẩm vấn phạm nhân."
"Bệ hạ muốn thẩm vấn, trước tiên qua đình úy xác định tội, mới giao cho bệ hạ định đoạt, không có lý nào để bệ hạ đi thẩm vấn."
"To gan, ngươi biết Khoái Thông chết thế nào không?"
"Thần chỉ biết mình chết thế nào." Trương Thích Chi cứng cỏi nói:
Lưu Trường giơ nắm đấm lên, nhưng Trương Thích chi không sợ, hắn phải bảo vệ tôn nghiêm của luật pháp, không cho ai chà đạp, dù là hoàng đế.
Lưu Trường rất tán thưởng phong cách của hắn, song nhiều lúc muốn đấm chết hắn, nếu tên này nghiêm khắc với người khác, khoan dung với mình có phải tốt không?
"Chuyện liên quan tới ngoại vương, không phải đình úy có thể định tội, phải do tông chính định đoạt, mau tránh ra cho trẫm."
Lý do này làm Trương Thích Chi trầm tư, hoàng đế nói đúng, đình úy không có quyền định tội ngoại vương, liền tránh ra.
Lưu Trường vừa đi vào phòng giam, dù chỉ nhìn thấy mơ hồ, nhưng bóng dáng cao lớn đó, Lưu Như Ý nhận ra ngay, hắn nhào tới chấn song cảnh báo:" Trường! Ngoại vương sắp mưu phản rồi, chứng cứ xác đáng, phải xử lý ngay."
Lại một tên khác cũng nhào tới, là Triều Thác, thấy hoàng đế, hắn định hô to bệ hạ tỉnh rồi, nhưng có việc kinh khủng hơn thu hút hắn, hắn nhìn thấy bạn tù rất hợp khẩu vị mình.
Cảm giác như nuốt phải ruồi.
Đây không phải là một tên ngoại vương à?
"Huynh là ngoại vương đấy." Lưu Trường nhắc:
Lưu Như Ý sững người, đúng rồi, mình là ngoại vương, nhưng mình có muốn mưu phản đâu.
"Mới chưa tới nửa canh giờ, huynh đã bị hắn ... Thôi, thả cả hai ra." Lưu Trường ngao ngán:
Tức thì có giáp sĩ dẫn họ ra ngoài, Triều Thác hành đại lễ bái kiến, Lưu Như Ý ôm chầm lấy Lưu Trường, mắt đỏ hoe, đấm mấy cái như phát tiết. Vì hắn nhỏ hơn Lưu Trường, nên như hắn nhào vào lòng Lưu Trường vậy, làm Lưu Trường run một cái, nhưng không đẩy ra.
Lưu Như Ý chủ động buông tay:" Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi."
Lưu Trường nuốt lại toàn bộ lời mỉa mai trào phúng, chỉ không vui hỏi:" Huynh tới thì tới, sao còn làm ầm ĩ như thế?"
"Nước Triệu yếu ớt, không cứu được đệ, ta nghĩ, nếu trong triều có người hại đệ, nhất định không cho ta gặp đệ. Đợi ta bị chúng giết chết, đấm đệ đệ khác sẽ biết tình hình chân thật của Trường An, tới báo thù ..."
Kế hoạch này đúng là ngu không tưởng, có lẽ đây là biện pháp tốt nhất mà Tam ca nghĩ ra được rồi, Lưu Trường muốn mắng mà không mắng được:" Đi thôi, nhị ca và ngũ ca đợi huynh đó."
"Hả? Ngũ ca, à không ngũ đệ cũng tới à?"
"Đúng, huynh ấy tuy sốt ruột nhưng không trống giong cờ mở như huynh, đừng nói với bên ngoài là huynh ấy tới Trường An ..."
Triều Thác ở bên không nói không rằng, nay bệ hạ đã tỉnh, hắn không còn lo nữa, chỉ thấy buồn nôn vì chuyện vừa rồi mà thôi.
Thế mà mình trò chuyện như chí hữu với một tên ngoại vương, đây là vết nhơ trong đời hắn.
Ba người vừa rời đại lao, Trương Thích Chi lập tức đi tới, mặt mày nghiêm túc, bệ hạ muốn thẩm vấn, hắn không ngăn cản được, nhưng muốn cứu người ra thì phải bước qua xác hắn trước đã ….
Bốp!
Lưu Trường cười ha hả đợi hắn tới gần đấm một phát hôn mê bất tỉnh, cười khổ: "Tên này tỉnh dậy thế nào cũng đòi từ chức đòi tự sát ... Ài, cứu hai người, trẫm lại phiền toái rồi, đi mau, nếu hắn tỉnh lại thì khó đi lắm."
Sau khi đánh ngất đình úy, Lưu Trường dẫn người ra ngoài, an bài Triều Thác trốn ở nhà Trương tướng, còn về phần Lưu Như Ý thì đưa tới Hậu Đức Điện.
Bốn huynh đệ tụ tập một chỗ, nhưng Lưu Trường càng bất an.
"Hỏng rồi, đầu tiên là Ngũ ca, sau là Như Ý, tiếp tới còn có ai nữa, thằng nhãi Kiến nóng tính, nó mà dẫn quân tới Trường An thì nguy, phải dặn lâu thuyền quân chặn hắn ở giữa đường. Quân của Lục ca tới gần Nam Dương, may mà không rời khỏi địa phận, trẫm phải gửi thư để huynh ấy rút quân ... Chỉ còn phía nam, biết tin chậm một chút, sẽ không làm loạn theo chứ?"
Lưu Doanh rất tự tin vào lão tứ:" Trường đệ, không cần lo, có Tứ đệ ở đó, phía nam sẽ không ai hành động mạo hiểm đâu."
"Đúng là thế." Lưu Trường gãi đầu:" Còn nước Yên, không biết đã biết tin chưa ... Còn đại tỷ ..."
Chết, đại tỷ tới, mình sẽ bị ăn đòn.
"Ha ha ha, tam ca, huynh đã tới rồi thì ở Trường An một thời gian nhé."
Đột nhiên nghe tiếng Tam ca đó, Lưu Như Ý rùng mình, tuy không biết Lưu Trường vì sao muốn mình ở lại, nhưng chắc chắn có ý đồ xấu, mình phải rút ngay:" Nếu đệ đã không sao, vậy ta về Triệu đây, có việc phải xử lý."
Lưu Trường hắng giọng:" Tam ca, trẫm phát hiện ra một cách khai khoáng mới, không biết nước Triệu có cần không?"
Lưu Như Ý do dự, rốt cuộc cũng ở lại.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com