Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 844 - Chương 845: Đều Do Trẫm Sai.

Chương 845: Đều do trẫm sai.

Bốn huynh đệ trò chuyện vui vẻ, tới chập tối mới nghỉ ngơi.

Còn Lưu Trường tiếp kiến quần hiền.

Quần hiền thời gian qua gần như đã liều mạng, nhất là Lữ Lộc, không biết thức bao đêm, thậm chí mọc ra cả râu, giờ đi đâu hắn cũng vuốt râu cho người ta nhìn.

Còn về phần Chu Á Phu, trông vẫn mạnh mẽ như trước, nhưng thực ra mệt mỏi tới cực điểm, thời gian qua hắn chuốc lấy không ít tiếng ác, an bài giáp sĩ giảm lỏng mấy đại thần, giám sát hoàng cung. Đám xá nhân của thái tử cực kỳ bất mãn với hắn.

Hắn gần như đắc tội với tất cả mọi người, ngay cả Trương Thương chẳng làm gì cũng bị hắn mắng, lý do là vì ông ta không làm gì cả.

Vốn danh tiếng của hắn không tệ, giờ rớt thảm hại, đệ đệ hắn Chu Kiên ra đường bị tập kích, tới nay tìm ra thủ phạm.

Hắn còn đắc tội với đoàn thể không thể đắc tội nhất, Chu Á Phu bắt hơn 300 thái học sinh, lý do là ý đồ xông vào hoàng cung, rối loạn trị an.

Quần hiền thấy hoàng đế khỏe phây phây đều thở phào, chỉ là nghĩ tới phiền toái sắp tới, không ai cười nổi.

Bọn họ đắc tội rất nhiều người, nhất là thái tử.

Bệ hạ hẹp hòi như vậy, nhi tử của bệ hạ rộng lượng tới đâu được.

Hỏng rồi, lần này người bọn họ đề phòng nhất là thái tử, cho rằng hắn là người có khả năng mưu hại Lưu Trường nhất, vì thế gần như đám xá nhân môn khách của thái tử bị giữ chặt trong nhà, phòng như phòng trộm.

"Á Phu, trẫm nghe nói ngươi giết mười ba vị đại thần dâng thư, còn diệt tộc, treo đầu lên tường thành?"

"Bệ hạ, những kẻ này ý đồ bất chính, muốn chia rẽ thái tử với quần thần, chư hầu vương. Giống như Khoái Thông năm xưa, bất chấp đại cục, chỉ muốn khơi lên chiến loạn để trục lợi, thần phải giết hết để yên thiên hạ." Chu Á Phu bình tĩnh đáp:

"Thần làm thế cũng là vì thái tử."

"Thái tử có lẽ muốn thông qua những kẻ đó tìm ra những kẻ mang mưu đồ bất chính, nhưng đồng thời khiến trung thần và chư hầu vương nghi ngờ. Dù thái tử có giết chúng, ngăn cách cũng xuất hiện. Nếu thái tử giết người chủ động quy thuận, sau này ai dám phò tá thái tử."

"Thái tử giỏi kế vặt mà quên mất cái gốc, thần phải giúp."

Lưu Trường bật cười:" Theo ý ngươi, thái tử chẳng những không thể tức giận, còn phải cám ơn ngươi rồi."

"Thần không dám."

"Chuyện này coi như ngươi làm đúng, nhưng chửi mắng Trương tướng là sao?"

“Trương tướng là trọng thần quốc gia, vào lúc nguy nan không làm gì, thần chỉ nhắc nhở ông ấy, tránh kẻ có ý đồ hiểu lầm lập trường của ông ấy ... Thần có ý tốt mà thôi."

"Ngươi nói đâu vào đó lắm, theo cách nói của ngươi, Trường An từ trên xuống dưới phải khấu đầu với ngươi."

Dù Chu Á Phu rõ ràng làm nhiều chuyện vượt ngoài quyền hạn của hắn, toàn là chuyện đế vương không dung thứ, nhưng Lưu Trường không trách. Ngược lại Lưu Trường còn mừng, vị huynh đệ này của mình không chỉ có sở trường quân sự, phương diện khác cũng rất có thiên phú, tuy có hơi quá khích dễ đẩy bản thân vào tuyệt cảnh, nhưng chỉ cần có mình, hắn sẽ bình yên.

Lư Tha Chi nói nhỏ:" Bệ hạ... kỳ thực giết người, giam lỏng, đều do thần đích thân làm, nếu trừng phạt thì trừng phạt mình thần."

"Được lắm, nếu ngươi đứng ra nhận tội thì trẫm không phạt sẽ phụ lòng ngươi rồi, phạt ngươi tới tân điện, xử trí tấu chương một tháng ... " Lưu Trường nhìn đám huynh đệ của mình:" Lần này đúng là vấn đề của trẫm, trẫm làm việc không để ý hậu quả, làm thiên hạ gà chó không yên. Trẫm biết sai rồi, xấu hổ vô cùng ..."

Lữ Lộc sớm đã muốn nói những lời này:" Bệ hạ, lúc nào bệ hạ cũng như thế, bệ hạ có biết lần này bọn thần gấp tới độ nào không? Nếu bệ hạ thực sự xảy ra chuyện, bọn thần sẽ ra sao?"

Lưu Trường đứng bật dậy, to tiếng:" Trẫm đã nói là trẫm biết sai rồi, ngươi còn muốn gì nữa, chẳng lẽ ngươi dám không tiếp nhận trẫm nhận sai à?"

"Thần không tiếp nhận, bệ hạ phải viết thư nhận sai, giao cho đám huynh đệ bọn thần, rồi thề sẽ không làm thế nữa, nếu không sau này bệ hạ thưởng quần thần, đừng mong thần bỏ tiền." Lữ Lộc chuyến này rất cương quyết, vì bọn họ không chịu nổi chuyện tương tự lần nữa:

Cả đám gật đầu, chuyện thế này xảy ra một lần là quá lắm rồi, lỗi là ở bệ hạ.

Lưu Trường tức thì đổi sắc mặt, cười ha hả:" Giận gì chứ, ngồi xuống, ngồi xuống, chúng ta nói chuyện tử tế, trẫm thề, sau này không mạo hiểm nữa."

Bệ hạ xưa nay luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, quần hiền quen rồi.

Sau khi nói chuyện với quần hiền rất lâu, Lưu Trường bảo họ cút xéo, cho mười ngày nghỉ, đương nhiên trừ Lư Tha Chi, hắn phải xử lý tấu chương.

Tiếp đó Lưu Trường còn phải tiếp kiến nhiều đại thần, khi y hôn mê, rất nhiều chính vụ của Đại Hán đình trệ, phải vận hành lại.

May mà Lưu Trường khôi phục rất nhanh, chỉ vài ngày mà khỏe như thường, chẳng hề nhìn ra từng bệnh nặng, đám y giả kinh ngạc, chỉ biết nói đây là thiên mệnh.

Lưu Trường ngồi trên xe ngựa, đánh xe là Lữ Lộc.

Cho dù Lưu Trường cho hắn kỳ nghỉ dài, nhưng Lữ Lộc chỉ nghỉ vài ngài lại tới, theo lời hắn, Lưu Trường đi đâu, hắn cũng bám sát không rời, nếu Lưu Trường làm trái lời thề, hắn lấy cái chết ra ép.

Mục tiêu là phủ Trương tả tướng.

"Bệ hạ!"

Trương Bất Nghi mặt nhợt nhạt, hắn vốn cao gầy, lần này bệnh một cái càng yếu ớt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh:

Giây phút nhìn thấy Lưu Trường bước vào, Trương Bất Nghi muốn ngồi dậy, nhưng chẳng có chút sức lực nào, thiếu chút nữa ngã ra đất.

Lưu Trường vội đỡ lấy hắn, nhìn Trương Bất Nghi tiều tụy như vậy, y càng thêm tự trách, thực sự không biết còn bao nhiêu việc khiến y phải tự trách nữa.

"Bất Nghi, khổ cho ngươi rồi."

"Không, bệ hạ, thần vô dụng, không thể đi cùng bệ hạ, để bệ hạ gặp nguy."

"Nào nào, nằm xuống đi, không gần dậy."

Lưu Trường ngồi xuống:" Giờ ngươi thế nào, phải nhanh chóng khỏe lại, triều đình không có ngươi, trẫm sứt đầu mẻ trán. Tên Trương Thích Chi kia mấy lần dâng thư từ chức, suốt ngày chặn cổng hoàng cung, trẫm muốn ra ngoài cũng khó."

Trương Bất Nghi nổi giận:" Cái gì, thứ phản tặc, có thánh thiên tử, hắn không ra sức, lại muốn từ chức! Bệ hạ cứ yên tâm, mấy ngày nữa thần khỏe lại, khi đó thần xử trí hắn."

Lưu Trường cười to, thế này mới đúng chứ, mấy ngày qua toàn bị phê bình, ai không biết còn tưởng trẫm là hôn quân. Xem ra chỉ Trương Bất Nghi có mắt nhìn người, biết trẫm là thánh thiên tử.

"Bất Nghi, vậy ngươi yên tâm dưỡng bệnh, trẫm còn nhiều việc phải làm, đợi ngươi khỏe lại, đảm nhận trọng trách."

"Vâng!"

Sau khi Lưu Trường đi, Trương Bất Nghi cấp thiết gọi thê tử:" Còn không mau mang thuốc lên!"

Khi Lưu Trường chuẩn bị tiếp kiến đoàn thể xá nhân thì lâu thuyền quân báo tin, bọn họ dọc đường quả nhiên gặp quân đội của Giao Đông vương, lấy ra chiếu lệnh thiên tử. Lưu Kiến xác nhận mấy lượt mới chịu dẫn quân về Giao Đông.

Lưu Trường lắc đầu, đám huynh đệ này, không ai làm mình yên tâm được, Tứ ca tính trầm ổn, tới nay vẫn không có tin gì, người khác sao không học huynh ấy? Nhìn người ta đi, cùng một a phụ, sao khác nhau lớn thế?

Mấy xá nhân ngồi quanh Lưu Trường, ai nấy mặt mày nghiêm túc, bọn họ không dễ lừa như quần hiền.

Quý Bố lên tiếng trách móc trước tiên:" Bệ hạ lần này suýt chôn vùi thế cục tốt đẹp đấy."

Lưu Trường cúi đầu:" Đều do trẫm sai, sau này không thế nữa."

"Bệ hạ sao có thể mạo hiểm như thế?"

"Đều do trẫm sai."

"Bệ hạ có biết thiên hạ sắp loạn thành tệ nào không?"

"Đều do trẫm sai."

"Bệ hạ thực sự quá lỗ mãng."

"Đều do trẫm ... Triều Thác, trẫm vừa mới hôn mê mà ngươi đã muốn bắt chư hầu vương, còn nói trẫm lỗ mãng à?"

Quý Bố, Loan Bố mắng mình còn được, Triều Thác ngươi là cái thá gì, trẫm phải cứu ngươi ra từ đình úy, ngươi còn dám mắng trẫm à?

Đám xá nhân rất tức giận, nhưng khôi phục cũng nhanh, Quý Bố biểu thị lo lắng của mình:" Bệ hạ nay đã tỉnh, nhưng thời gian các nơi tiếp nhận tin tức khác nhau, nước Điền, các nước tây bắc, nước Yên, các nước phương nam có lẽ chưa nhận được tin. Phải nhanh chóng để thiên hạ biết bệ hạ đã khỏe, tránh họ phạm sai lầm, ảnh hưởng thu hoạch năm nay ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment