Trong sự kiện hoàng đế gặp nạn lần này, Quý Bố đã chứng minh giá trị của mình, hắn có ưu thế các xá nhân khác không có, đó là trải qua sóng gió lớn, từng theo Hạng Vũ, đánh trận với băng nhóm mãnh nhân Đại Hán. Hơn nữa còn đánh cho Cao hoàng đế chật vật, đánh cho Hạ Hầu Anh phải chịu thua kém, là một tướng quân rất có tài.
Trải qua nhiều chuyện, Quý Bố gặp chuyện vừa rồi là người trầm ổn nhất, không hoảng không nóng, suy nghĩ chu toàn, vỗ về quần thần, có tác dụng cực lớn.
"Ngươi nói đúng, có thể thông qua báo chí công bố, đừng nói trẫm khỏe lại, nói trẫm đi tuần tra đâu đó, thiên hạ liền biết trẫm không sao."
Loan Bố tiếp nối:" Bệ hạ hôn mê, các nơi đều xảy ra hỗn loạn, quần thần đàn hặc không ít người, bệ hạ cần đưa ra xử trí. Triệu vương tự ý rời biên cảnh, Hà Tây vương dẫn binh thiếu chút nữa đánh Lũng Tây ..."
"Chu Á Phu tự tiện giam cầm đại thần, giết người tùy tiện ..."
Lưu Trường gãi đầu, chuyện này đúng là phiền.
Đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng quát.
"Trường!"
Lưu Nhạc cầm một cái gậy gỗ rất quen thuộc đi vào:
Lưu Trường cuống lên:" Đại tỷ, đều tại Như Ý, Như Ý bảo trẫm tới Võ Đô, tỷ đi hỏi hắn ấy, tất cả do hắn mà ra."
Lưu Nhạc không tin lời ma quỷ của Lưu Trường.
Kế hoạch dùng Như Ý gánh nạn cho mình của Lưu Trường đổ vỡ, thấy Trưởng công chúa tới, đám xá nhân không dám ở lại nữa, lòng thầm khen hay, phải có người trị hoàng đế mới được, vội vàng mà đi. Lưu Trường giữ họ lại không nổi, bị Lưu Nhạc chặn cửa.
Lưu Trường trốn trong góc, không ngừng kiếm cớ che đậy sai lầm của mình.
"Thằng nhãi này, phí công ta thương ngươi bao nhiêu năm."
"Nếu ngươi muốn chết, không ai ngăn ngươi."
"Ta ... Ta ..."
Lưu Nhạc càng nói càng kích động, càng mắng càng ủy khuất, cuối cùng vứt gậy đi bật khóc. Khi Lưu Nhạc biết tin đệ đệ hôn mê bất tỉnh, tính mạng như chỉ mành treo chuông, nàng không nói ra được cảm giác khi đó thế nào, chỉ biết bất chấp hết thảy tới Trường An.
Khi biết tin Lưu Trường tỉnh lại, rồi biết nguyên do, nàng không kìm được lửa giận.
Thấy đại tỷ đột nhiên khóc, Lưu Trường luống cuống chân tay, không né nữa, vội nhặt gậy gỗ lên, đưa nàng: "Đại tỷ, tỷ muốn đánh thì đánh đi, đừng khóc, tỷ không khỏe, đừng giận hại người. Trẫm không né nữa, tỷ cứ đánh đi."
Nhưng Lưu Nhạc chỉ khóc, Lưu Trường khổ sở vô cùng, thế này chẳng bằng bị đánh một trận.
Lưu Trường dùng hết kỹ thuật an ủi mà cả đời chưa từng nắm giữ được, tuy rất thô thiển, nhưng rốt cuộc khiến đại tỷ ngừng khóc rồi. Có điều Lưu Nhạc vẫn rất tức giận, không thèm để ý tới y. Vào lúc quan trọng, Lưu Doanh dẫn hai huynh đệ tới giải vây.
"Đại tỷ!"
Lưu Nhạc không ngạc nhiên khi Như Ý ở đây, nhưng không ngờ có cả Lưu Khôi, nàng quay đầu đi, không thèm để ý tới cả ba.
Lưu Doanh phải ra mặt, răn dạy đám đệ đệ:" Đại tỷ, mấy thằng nhãi này suốt ngày làm người ta lo, toàn thứ bất học vô thuật, theo trẫm đi gặp tiểu do nữ đi, nó không giống Trường chút nào, đáng yêu lắm."
Rồi mắng Lưu Trường:" Sao lại chọc giận đại tỷ?"
Không ngờ Lưu Nhạc mắng hắn:" Ngươi làm huynh trưởng không biết quản giáo đệ đệ, còn ra thể thống gì, hai đứa tự ý rời khỏi địa phận, có biết đây là tội gì không, ngươi làm huynh trưởng kiểu gì?"
Lưu Doanh không ngờ lửa cháy tới mình, cúi đầu nghe mắng.
Lưu Nhạc thấy Lưu Khôi còn cười, lại quay sang mắng hắn té tát, mắng mệt rồi mới hầm hầm bỏ đi, bộ dạng thương tâm vô cùng.
Lưu Khôi lau mồ hôi trán:" Trường, ta đi trước đây, nếu ở lại lâu bị quần thần phát hiện thì phiền."
"Huynh trưởng đã tới, cứ ở lại vài ngày đã."
"Dù sao chúng ta cũng gần, sau này đệ nhớ ta thì lệnh ta tới bái kiến là được. Bây giờ ở đây không ổn, nên đi trước đã."
Thấy Lưu Khôi kiên quyết muốn đi như thế, Lưu Trường không giữ nữa, đành nói:" Được rồi, Ngũ ca, huynh vệ trước đi, đợi trẫm ổn định mọi việc rồi đi tìm huynh."
"Đừng, đừng! Đệ ngàn vạn lần đừng rời Trường An nữa, ta tìm đệ là được, mỗi lần đệ rời Trường An lại có chuyện ..."
Tạm biệt Lưu Khôi rồi, Lưu Như Ý cũng phải đi, mấy ngày qua quần thần liên tục triển khai thế tấn công với hắn, ở lại ngày nào lo thon thót ngày đó:" Trường, ta cũng đi đây."
Lưu Trường chỉ ừ một tiếng xoay người đi, Lưu Như Ý vội tóm ngay y lại:" Thằng nhãi này, lúc cáo biệt ngũ đệ thì ngươi huynh đệ tình thâm, tới ta sao lãnh đạm như thế? Ta là tam ca ngươi. Nói một câu tử tế cũng không có à?"
"Đi thong thả." Lưu Trường nói ba chữ:
Lưu Như Ý tức lắm, có điều hắn nhịn:" Được, ngươi chướng mắt ta, ta đi là được, có điều trước đó ngươi nói máy đào khoáng gì đó đâu, phải đưa ta."
"Máy đào khoáng gì? Trẫm không hiểu?" Lưu Trường mặt mày ngơ ngác:
"Cái thằng nhãi này!"
Thấy Như Ý tức sắp điên rồi, Lưu Trường mới cười to:" Được rồi, huynh yên tâm đi, đợi trẫm làm ra cái máy đó sẽ đưa tới nước Triệu đầu tiên."
"Nói là giữ lời."
"Nhất định giữ lời."
Như Ý không tin lắm, song không còn cách nào khác, vội vàng thu dọn hành trang, lén lút rời đi. Lưu Trường nói là làm tới thẳng thượng phương phủ, nơi này mấy năm qua liên tục mở rộng, càng ngày càng lớn, nhưng Trần Đào vẫn lúc nào cũng cái bộ dạng mặt mày lấm lem nhếch nhác.
Lưu Trường quen rồi, người của Mặc gia mà, nếu trên người mà không dính ít bụi đất sao dám nói mình là Mặc giả. Từng có Mặc giả vì ăn mặc sạch sẽ đẹp đẽ mà bị Trần Đào mắng, từ sau đó trở đi người Mặc gia tới gặp hắn đều tìm áo rách, bôi ít đất cát lên.
Mặc gia sắp bị Trần Đào biến thành Cái Bang rồi.
"Trần công, trẫm có rất nhiều thứ muốn bàn với khanh, trẫm muốn làm một cái xe, gọi là hỏa xa, khanh xem, hình dạng nó thế này ..." Lưu Trường miêu tả một hồi rồi hỏi:" Cần bao lâu thì làm ra?"
"Dạ??" Trần Đào hoàn toàn choáng, bệ hạ hoa chân múa tay một hồi rồi muốn mình làm cái xe tự đi được, làm thế nào được:" Bệ hạ, thần không hiểu."
"Là có cái đường ray thế này này ..."
"Thần vẫn không hiểu."
"Vậy làm máy bay đi, có hai cái cánh lớn, tự bay được..."
"Bệ hạ ..." Trần Đào giọng hơi run, hắn bắt đầu thấy thần trí bệ hạ không tỉnh táo nữa rồi:
Lưu Trường chẳng biết làm sao, trong giấc mơ dài vừa rồi, y thấy rất nhiều thứ, nhưng y không thấy những cái đó làm ra thế nào, ngẫm nghĩ một lúc nói:" Các ngươi có thể làm từ cái tàu hỏa đơn giản nhất .... Máy hơi nước! Đúng, máy hơi nước!"
"Trần Đào, ngươi xem, khi chúng ta đun nước, nước sôi lên giải phóng lực ... Nếu vận dụng được lực đó nó sẽ sinh ra cái gì? Chúng ta chỉ cần thiết bị kín đơn giản ... Trẫm tin cho ngươi ba tháng là đủ nhỉ?"
Trần Đào hoang mang lắc đầu.
"Trẫm sẽ mang hết nguyên lý nói cho ngươi, ba tháng vẫn không đủ à?"
"Bệ hạ, năm xưa bệ hạ đem thuốc nổ cùng phối phương của nó cho bọn thần, bọn thần mất hơn hai mươi năm mới có thể đưa vào ứng dụng. Nay bệ hạ nói thứ còn phức tạp hơn, nếu thực sự có thể làm ra, có lẽ phải mất ba mươi năm hoặc lâu hơn."
"Cái gì?? Ba mươi năm à?"
Ai chẳng biết Trường lão gia xưa nay làm việc, sáng ra lệnh là chiều phải thấy hiệu quả, để tối có thể đi khoe thành tích.
30 năm, y đợi thế nào được.
"Thế cả đời này trẫm không có hi vọng ngồi tàu hỏa à?"
Trần Đào vội nói: "Bệ hạ đó là dưới điều kiện toàn lực thúc đẩy, hết thảy phải thuận lợi. Bệ hạ từng nói, đồ không phải đột nhiên mà phát minh ra được, phải cần tích lũy và thất bại ..."
Lưu Trường lẩm bẩm, biến đối về lượng dẫn tới biến đối về chất, đạo lý là thế: "Được rồi, bỏ máy hơi nước đi, trẫm vẫn còn mấy thứ nữa cần ngươi xem ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com