Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 846 - Chương 847: Trẫm Có Khi Mới Là Con Khỉ.

Chương 847: Trẫm có khi mới là con khỉ.

Lưu Trường còn đang vất vả minh họa cho Trần Đào về thứ kỳ quái mình thấy thì lúc Lưu An đi vào, hắn không ngờ a phụ ở đây, vội tới bái kiến.

Thời gian qua trạng thái Lưu An không ổn, sự kiện vừa qua đã đánh tan nát tự tin của hắn, nhiều ngày không rời hoàng cung.

Lưu Trường ra hiệu hắn ngồi xuống, hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"

"Con tới tìm Trần công."

Nhìn nhi tử rầu rĩ, mang bộ dạng bị đả kích, Lưu Trương bảo hắn ngồi gần hơn, giọng cũng dịu xuống:" Trông con có vẻ thất vọng."

"Là con làm a phụ thất vọng."

Lưu Trường vuốt râu:" Đều tại trẫm, chỉ biết lợi dụng quyền thế của mình trấn áp tất cả mọi người, khiến trong nước mâu thuẫn trùng trùng. Do trẫm suy nghĩ không đủ chu toàn, không liên quan tới con ... Bằng vào tuổi con, trẫm cũng phải dựa vào uy vọng của a mẫu mới miễn cưỡng trấn nhiếp được người khác."

Lưu An kinh ngạc, hắn không ngờ a phụ lại nói thế, xưa nay a phụ không bao giờ thừa nhận bất kỳ sai lầm gì, toàn đẩy cho người khác.

"Con yên tâm, trước khi trẫm chết nhất định giúp con ổn định thế cục. Thế cục hiện nay không ổn, hết thảy dựa vào sự cường thế của trẫm duy trì, một khi trẫm không còn, đúng là sẽ tan rã ..."

Trần Đào tái mặt cúi đầu, hắn không muốn nghe thấy những lời này.

"A phụ ... Con ..."

"Được rồi, đọc sách nhiều vào rồi nhiễm thói u uất của chúng, thân là thái tử, thấy vấn đề phải nghĩ cách giải quyết, thở ngắn than dài ra thể thống gì?" Lưu Trường mắng:

Lưu An thi lễ:" A phụ! Con sẽ giải quyết!"

Ba người trò chuyện rất lâu Lưu Trường mới đứng dậy cáo biệt, ra tới cổng thì Lữ Lộc đi lên.

"Bệ hạ, lâu thuyền quân đã khuyên được Giao Đông vương lui quân, họ còn nói, trên đường gặp một cái thương thuyền sắp chìm. Trên thuyền có con khỉ rất thông minh ..." Lữ Lộc đọc một lúc thì bực mình:" Cái vớ vẩn gì thế này, chuyện gì cũng viết .."

Lưu Trường thì hỏi vội:" Con khỉ biết lái thuyền à?"

"Bệ hạ, chẳng qua là trò của đám đầu đường, thân là hoàng đế ..."

Lữ Lộc chưa nói hết thì Lưu Trường đã nhảy lên xe, liên tục thúc giục Lữ Lộc.

Thế là rời thượng phương một cái, xe tới thẳng bên tàu, Lưu Trường nhìn trái ngó phải:" Đâu, con khỉ biết lái thuyền đâu?"

"Bệ hạ, con khỉ ở đây!"

Giáp sĩ đứng canh cổng dẫn Lưu Trường tới tới một cái sân, sau đó nhìn thấy tứ ca lo lắng trùng trùng.

Lưu Hằng đi nhanh tới, sờ soạng thân thể Lưu Trường một hồi xác nhận y không sao mới thở phào, ra lệnh cho người bên cạnh:" Mau, mau bảo đại quân trở về, bệ hạ không sao."

Lưu Trường há hốc mồm, mình không nằm mơ chứ, chưa tỉnh à:" Tứ ca!"

"Xuỵt, nhỏ giọng chút."

"Sao huynh lại ở đây?"

Lưu Trường nhìn ra xa, thấy một loạt chiến thuyền, thị lực y không tệ, trong đó có lâu thuyền quân, có thủy quân nước Ngô:" Chuyện gì thế, quân đội của huynh sao lại tới Trường An?"

Lưu Hằng bịt mồm Lưu Trường:" Ta sợ đệ xảy ra chuyện nên tới cứu ... Ta đã liên hệ với Chu Thắng Chi, phong tỏa Hà Thủy, sau đó tới thẳng đây, không kinh động tới các nước chư hầu khác. Đệ không sao là được."

"Nhưng lâu thuyền quân đã biết trẫm không sao, đã báo tin rồi mà."

"Ta sợ có kẻ tung tin đồn ... Vì thế bảo người lâu thuyền quân báo tin con khỉ lên, nếu đệ bệnh nặng, kẻ khác nắm quyền ắt không để ý. Nếu đệ khỏe lại rồi, với tính cách của đệ, ắt tới xem khỉ."

"Giỏi quá, nếu hôm nay trẫm không tới xem khỉ thì huynh tấn công Trường An à? Tứ ca, trẫm luôn nghĩ huynh vững vàng nhất ... Huynh ..."

"Được rồi, nếu đệ không sao ta đi đây, nay kết cấu triều đường không hợp lý, cần thay đổi, sau khi về ta sẽ dâng thư cho đệ! Bảo trọng!"

Lưu Hằng lên thuyền, chẳng mấy chốc biến mất.

Chỉ để lại Lưu Trường ngơ ngác đứng bên bờ, chẳng nói rõ được mình vừa gặp chuyện gì.

Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.

Mình có khi mới là con khỉ đó.

"Bệ hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?"

Bệ hạ từ lúc ở bên tàu về thí hồn vía ở đâu đâu, trông có chút đờ đẫn, Lữ Lộc nghĩ, chẳng lẽ con khỉ biết lái thuyền kinh khủng thế à?

"Không sao, trẫm không ngờ, không ngờ ..."

Lưu Trường lắc đầu, Tứ ca không hành động thì thôi, đã hành động là kinh người, may huynh ấy còn lý trí, nếu không đột nhiên tập kích, Chu Á Phu dẫn bắc quân đánh trả, thế là khôi phục loạn chư hầu rồi.

Lần đầu tiên y hiểu ra tầm quan trọng của mình với đế quốc to lớn này, đây là điều y chưa từng nghĩ tới, đồng tới cũng nhận ra, sau lưng phồn vinh kia là chế độ thiếu sót, mâu thuẫn trùng trùng.

Nhiều nơi thiếu mất sự kiềm chế lẫn nhau, thế cục này giống hệt thời Thủy hoàng đế, dùng uy vọng cá nhân trấn áp tứ phương, khi vị hoàng đế cường thế đó không còn, người kế thừa không thay thế được, vậy sẽ thành vấn đề lớn.

Lưu Trường vốn cho rằng, thông qua Thôi ân lệnh, vấn đề chư hầu vương sẽ được giải quyết, nhưng xem ra, Triều Thác ngày ngày hô tước phiên không phải là vô lý.

Nước chư hầu là thanh kiếm sắc bén trong tay Lưu Trường, chinh phát khắp nơi, nhưng y không còn, thanh kiếm đó có thể quay lại chém triều đình.

Vấn đề này phải giải quyết.

Chẳng biết vì sao khi dừng lại thì mình đã xuất hiện ở trước phủ Trần Bình.

"Hả? Sao lại đưa trẫm tới đây?"

Lữ Lộc quay đầu lại:" Bệ hạ nói muốn đi chơi, nghĩ cách à? Thường những lúc như thế bệ hạ tới đây ..."

Lưu Trường không vui:" Nói gì thế, đã bao giờ trẫm phải đi hỏi kế người khác chứ?"

"Vậy chúng ta về hoàng cung ạ?"

"Không, tới thì cũng tới rồi, vào bái kiến Khúc Nghịch hầu đi."

Chuyện Lưu Trường làm luôn sau lệch với điều y nói, chẳng có gì lạ.

Nhà Trần Bình từ trên xuống dưới chẳng ai không biết hoàng đế, Lưu Trường nghênh ngang đi vào, nhìn quanh, tìm kiếm gì đó.

Trần Bình ngồi ở góc sân nói:" Bệ hạ không cần nhìn, gia cầm trong sân hết rồi ..."

Lưu Trường cười ha hả ngồi xuống:" Sao không để lại vài con, trẫm tới tay không ngại lắm."

Miệng Trần Bình co giật, Lưu Trường mỗi lần tới bắt gà của ông tặng cho ông, sau đó cùng ăn, giờ tôn tử ông ta muốn ăn gà còn phải ra ngoài mua.

"Bao giờ khanh đi tìm Nhữ Âm hầu?" Lưu Trường đột nhiên hỏi:

"Vì sao thần phải đi tìm ông ta, có khi ông ta tới tìm thần."

"Ha ha ha, Nhữ Âm hầu xưa nay không hòa hợp với khanh lắm, trừ khi khanh chủ động thân cận, nếu không ông ấy không tìm khanh đâu."

"Một ngày trước khi bệ hạ về, thần phái người tới phủ ông ta, mời ông ta tới, nói chuyện tử tế."

Lưu Trường tặc lưỡi, quả nhiên là mình đoán đúng, Hạ Hầu Anh do Trần Bình phái tới, một là để bảo vệ, hai là đề phòng, đây là kế lưỡng toàn:" Trẫm ngày càng hiểu vì sao năm xưa a phụ đi tới đâu cũng dẫn khanh theo bên cạnh rồi."

Trần Bình không tiếp lời, hỏi:" Bệ hạ tới tìm thần vì chuyện này sao?"

Ở loại chuyện này không ai trách Trần Bình được, Lưu Trường chỉ tán gẫu vậy thôi, đổi giọng ân cần:" Trẫm tới kể khổ với trọng phụ."

"Trọng phụ, lần này trẫm bệnh nặng, Đại Hán thiếu chút nữa diệt vong, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là do lỗi của a phụ và Tiêu tướng."

"Chế độ họ lập ra quá nhiều ẩn họa, sau khi a phụ qua đời, may mà có trẫm nên thiên hạ mới ổn định, nhưng người như trẫm nghìn năm mới có một. Nếu trẵm mất rồi thì thiên hạ phải làm sao?"

Trần Bình thực sự không ngờ tới, Cao hoàng đế và Tiêu Hà qua đời bao năm vẫn bị chụp nồi đen lên đầu.

Ngươi không hề nhìn bản thân một chút nào à?

Trần Bình nhắc:" Bệ hạ mấy năm qua làm rất nhiều việc, các cơ cấu trong triều, số lượng quan lại không ngừng tăng lên. Các chức quyền trùng lặp, không phân định rõ ràng. Các chư hầu thì được bệ hạ dung túng, ai nấy ngang ngạnh kiêu ngạo, còn quần thần tranh đấu, đều vì bệ hạ ..."

Nghe tới đó Lưu Trường cắt lời:" Vậy phải giải quyết ra sao?"

"Một mặt là cân bằng thế lực trong triều, phân chia quyền lực, không để bên nào lớn mạnh. Đồng thời hoàn thiện cơ cấu kế thừa của triều đường, tăng cường quyền lực thái tử, đối diện với thế cục bây giờ, thái tử quá yếu ớt, phải tăng thêm."

"Với các nước chư hầu, bệ hạ phải tăng quyền quốc tướng, giảm quyền chư hầu vương. Trước đó luân phiên quốc tướng, tránh được các nước chư hầu quyên chính, nhưng lại giảm mạnh quyền lực quốc tướng, bệ hạ tăng quyền cho họ, ước thúc chư hầu."

Trần Bình có rất nhiều sách lược, ông ta vừa ăn trà vừa giảng giải cho Lưu Trường.

Bọn họ đi theo Cao hoàng đế lập nên thiên hạ, không ai muốn nhìn thấy thiên hạ sụp đổ, sau khi Lưu Trường ngã bệnh, bọn họ là người đầu tiên cứu vớt Đại Hán.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment