Lưu Trường rời phủ Trần Bình khi mặt trời chưa xuống núi.
Trần Bình tuy chưa nói hết nhưng Lưu Trường không muốn làm phiền ông nữa, sức khỏe ông ngày càng kém, y không muốn lại khiến Trần Bình đau đầu thêm.
Khi Lưu Trường về Hậu Đức Điện thì Tào Xu đang đợi y.
"Bệ hạ còn chưa khỏi bệnh, lại đi đâu thế?"
Tào Xu giúp Lưu Trường thay y phục, trong nguy cơ lần này, nàng biểu hiện không tốt, đành thôi, chẳng ai ngay lần đầu đã làm tốt được. Nàng có danh hiền hậu, không trải qua nhiều mưa gió như thái hậu, khác nhau rất nhiều.
Lưu Trường không trách nàng, che giấu tin y xảy ra chuyện, có lợi cũng có hại, đưa ra được quyết định ấy cần có can đảm rồi.
"Gần đây tâm tình của An không tốt, có chút sa sút ..."
"Trẫm biết, trẫm nói nó rồi, nàng yên tâm."
Hai người đang nói chuyện thì có người chạy vào.
" A phụ!"
Người tới là Bột, mấy đứa nhóc này quên nhanh, chuyện Lưu Trường bị bệnh trước đó đại khái chúng quên sạch rồi. Thấy a phụ khỏe lại, chúng cũng như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sống như trước kia.
Lưu Bột nhào vào lòng Lưu Trường, trong tay cầm một tờ giấy.
"A phụ, có người viết thư cho con."
"Ồ, ai thế?"
"Quốc tướng của con."
Lần đầu tiên trong đời Lưu Bột nhận được thư, dù tính cách hướng nội, nó vẫn kích động muốn khoe với a phụ. Lưu Trường nhận lấy xem, thư của Lưu Bất Hại, trong thư báo hành động của quân đội nước Đại, giải thích nguyên nhân, rồi nhận sai vì tự ý hành động mà chưa được phép.
Tào Xu hỏi:" Lưu Bất Hại là thị vệ trước kia của bệ hạ?"
"Ừ, hắn viết thư thỉnh tội với Bột, thực ra cho trẫm xem ... Trẫm sao trị tội hắn chứ, cần gì sợ thế?" Lưu Trường trả thư cho Lưu Bột, dặn:" Con trả lời thư cho hắn, bảo hắn sau này đừng nghe nước chư hầu khác, nếu không chặt đầu hắn."
Tào Xu không vui hô lên:" Bệ hạ."
"Khụ khụ, được rồi, câu sau không cần thêm vào." Lưu Trường xoa đầu Lưu Bột:" Gần đây học tập thế nào?"
"Không tốt ạ, đám đồng song cũng không có lòng dạ nào học tập, suốt ngày hô hào trừng trị nghịch thần ... Còn tới tìm con suốt, lão sư an bài mấy người bảo vệ con, không cho người khác tiếp cận."
"Xem ra phải bỏ thời gian tới thái học một chuyến."
Lưu Trường đã khỏe lại, nhưng ảnh hưởng sự kiện vừa rồi vừa hết.
Tối hôm đó Lưu Trường tổ chức tiệc nhà, trừ Lưu Doanh sức khỏe không tốt không tới được thì mọi người đều tới đông đủ, coi như chúc mừng Lưu Trường khỏe lại.
Lữ hậu ngồi ở thượng vị, Lưu Tứ và Lưu Lương ngồi hai bên bà, Lưu Trường ngồi cùng Lưu An, Lưu Bột, đám Tào Xu, Phàn Khanh ngồi đối diện.
"Đại mẫu, cháu muốn ăn thịt!"
"Ừ, ừ, ăn đi."
"Đại mẫu, tối qua a mẫu lại đánh cháu, cháu nói là sẽ mách đại mẫu, a mẫu còn nói không sợ người."
Lưu Tứ vừa ăn thịt vừa tức giận mách Lữ hậu, Lữ hậu cười nhìn nó than vãn, thi thoảng xoa đầu, đứa nhỏ nhất luôn được cưng nhất, đợi chúng lớn chút, đãi ngộ này sẽ nhường cho muội muội.
"A mẫu cháu vì sao đánh cháu?"
"Cháu nhổ nước bọt vào mặt Vương sinh."
Lữ hậu khẽ vỗ đầu nó:" Thằng bé này, sao lại gọi lão sư của mình là sinh? Phải gọi là Vương công, mà sao cháu nhổ nước bọt vào ông ta?"
"Ông ta mắng a phụ cháu, cháu nghe không hiểu, sau đó ông ta mắng a phụ là tiểu nhân, cháu muốn đánh ông ta, nhưng đánh không được, nên nhổ nước bọt ..."
"Vương công cũng mắng người à?" Lữ hậu ngạc nhiên:
Lưu Lương thật thà nói:" Đại mẫu, lão sư nói, a phụ mạo hiểm cứu mấy kẻ thô bỉ, đây không phải hành vi quân tử ... Sau đó Tứ đệ nói lão sư mắng a phụ không phải quân tử, là tiểu nhân, muốn đánh ông ấy ..."
Ung Nga lúc này rất đau đầu, nói với hai vị tỷ tỷ:" Lương ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng mà thằng nhóc Tứ ... Vô pháp vô thiên, đánh rồi, mắng rồi mà nó không sửa."
Phàn Khanh nói ra ý kiến của mình:" Trường hồi nhỏ cũng nghịch lắm, nhưng a mẫu đánh suốt, cuối cùng cũng sửa đấy thôi, đều là do đánh chưa đủ."
Tào Xu nghiêm túc nói:" Tứ không phải là kẻ ác cậy mạnh bắt nạt kẻ yếu, giáo dục con cũng phải xem phương pháp, tính nó hiếu động, không thích quy củ, nhưng rất hiếu thuận, khi bệ hạ xảy ra chuyện, các muội xem nó khóc bao lâu ... Nó không thích đọc sách thì đừng ép, để nó làm những chuyện nó thích, như tập võ, dậy nó đạo sử thế, hơn là đánh mắng ..."
Tào a mẫu với kinh nghiệm dạy con phong phú, bản lĩnh ở phương diện này đúng là không nhỏ.
Bữa tiệc nhỏ này đánh dấu mọi chuyện dần trở lại bình thường.
Cùng với việc các báo lớn cho đăng tin hoàng đế tuần du, địa phương liền biết hoàng đế không sao, báo chí đúng là thứ lợi hại có thể dùng tốc độ nhanh nhất, báo tin bình an tới các nơi.
"Lão tặc! Quả nhân xưa nay kính ngươi là lão thần khai quốc, ngươi lại muốn mưu phản!"
"Thứ chó già, quả nhân không tha ngươi."
"Hôm nay ngươi chết chắc."
Lưu Tường cưỡi ngựa trắng kiểu trọng phụ, đứng ở giao giới Hà Tây và Lũng Tây, chửi mắng Lũng Tây quận thủ Ngụy Chi.
Thời gian qua Ngụy Chi khổ không sao kể siết, hoàng đế xảy ra chuyện trong lãnh địa của ông ta, thù địch của triều đình với ông ta không cần nói, động đất càng phá hoại Lũng Tây một cách nghiêm trọng.
Bách tính biến thành cường đạo, đường sá nối với Ba Thục bị cắt đứt, thành trì hư hại, tổn thất không thể tính toán ...
Nếu chỉ thế đã đành đi, đau đầu nhất là thằng nhãi kia, Hà Tây vương Lưu Tường suốt ngày ở ngoài chửi mắng, dẫn binh sát biên cảnh giễu võ giương oai.
Người quan tâm tới hoàng đế nhất hẳn là các chư hầu vương, bọn họ chung vinh nhục với Lưu Trường, trừ Lưu Trường không ai có thể trọng dụng, tin tưởng họ như thế.
Vậy mà triều đình không truyền ra bất kỳ tin gì về hoàng đế.
Lưu Tường tức thì cuống lên.
Quốc tướng Lưu Kính cho rằng, người muốn hại bệ hạ quá nhiều, kiến nghị Lưu Tường dẫn quân gây áp lực với triều đình, để những kẻ ý đồ bất chính không dám ra tay với hoàng đế.
Chu Bột cũng tán đồng, vì thế ba người họ ra tay, Lưu Kính phát động đại thần trong nước, truyền tin hoàng đế bị thương tới các chư hầu vương.
Chu Bột liên hệ với Tần Đồng phủ trách thủ biên, quân đội các nơi rục rịch, cho triều đình cảm giác họ sắp xuất binh.
Lưu Tường thì dẫn kỵ binh tới biên cảnh chửi bới suốt ngày.
"Con chó già, uổng cho trọng phụ ta tin ngươi, ngươi lại dám làm loạn, mau tránh đường cho ta tới Trường An!"
Đúng lúc này cửa huyện thành mở rộng, có kỵ sĩ nối nhau đi ra, đi đầu mặc trọng giáp, chính là quận thủ Ngụy Chi.
Lưu Tường không dám chửi nữa, lòng hoảng sợ, lão già này có thể rời thành à, mình chửi dữ thế, không phải ông ta định báo thù chứ?
Nguy Chi mặt tối đen, thúc ngựa tới bên Lưu Tường, Lưu Tường chửi ông ta hơn 20 ngày, mắt ông ta bừng bừng sát khi như muốn giết người.
"Ngụy công, sao lại ra đây thế?" Lưu Tường hơi run, đám khai quốc này không đùa được đâu:
"Đại vương mấy ngày qua không phải quát thảo muốn thần ra à? Còn nói muốn chặt đầu thần, không biết ngài chuẩn bị chặt thế nào?"
"Ha ha ha, Ngụy công nói đùa rồi ... Quả nhân chẳng qua vì quá quan tâm trọng phụ thôi."
Nguy Chi đợi câu nói này, lấy trong giáp ra một tờ báo ném vào mặt Lưu Tường, Lưu Tường xem lướt qua, đó là tin hoàng đế thị sát bến tàu Vị Thúy.
Lưu Tường mặt biến sắc:" Trọng phụ không sao à?"
"Sao, ý Hà Tây vương muốn bệ hạ có sao?" Sắc mặt Ngụy Chi cực tệ:
"Không, không, quả nhân không có ý đó." Lưu Tường lắc đầu, cười xấu hổ:" Quả nhân còn cho rằng trọng phụ xảy ra chuyện gì, vì quá lo nên nói lời không hay ..."
Mắng khai quốc đại thần rất sướng, tiền đề là tốt nhất đừng mắng trước mặt.
Ngụy Chi trừng mắt:" Đại vương mắng thần bao nhiêu ngày, lại muốn cho qua dễ thế sao?"
"Vậy Ngụy công muốn gì?"
"Đại vương sỉ nhục thần trước mặt tướng sĩ, vậy mời ngài xuống ngựa, tới trước tường thành, nhận tội với thần."
Lưu Tường thở phào, nhận tội có là gì, trước kia ở Trường An, hắn ngày ngày viết thư nhận tội với trọng phụ, thế là hắn xuống ngựa, đi tới trước tường thành, thành khẩn nhận lỗi với Ngụy Chi.
Không ngờ Ngụy Chi cười gằn:" Đại vương, ngoài thành năm mươi bước là địa giới Lũng Tây rồi."
"Ý Ngụy công là ..."
"Người đâu, Hà Tây vương dẫn binh vượt địa phận, xông vào quận Hà Tây, bắt lấy!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com