"Thằng nhãi đó bị bắt cũng đáng đời."
Lưu Trường xem tấu chương Lũng Tây dâng lên, giọng khinh bỉ:" Thằng nhãi này dẫn theo mấy nghìn kỵ binh mà để bị bắt như thế, trẫm muốn nó tọa trấn tây bắc, nay xem ra trẫm sai rồi, thằng nhãi này thật kém cỏi."
Thấy a phụ tức giận chửi mắng, Lưu An giải vây cho huynh đệ:" A phụ, trước đó hắn đắc tội với không ít đại thần địa phương, còn thấy không phải hắn sơ ý bị bắt, mà là muốn hòa hoãn quan hệ hai bên ..."
Lưu Trường phất tay:" Được rồi, những chuyện này trẫm không hỏi tới, ngươi tử xử lý đi ... Còn cả nước Đường, con cũng vỗ về cho tốt."
"A phụ yên tâm, con biết phải làm thế nào?" Lưu An tràn trề tự tin nói, a phụ tăng thêm quyền lực cho hắn, để hắn an bài thân tín vào các cơ cấu quan trọng, a phụ đã nâng đỡ như thế, hắn tất nhiên phải làm ra một phen sự nghiệp:
Mấy ngày qua Lưu An ở bên Lưu Trường, làm công việc của Lữ Lộc, từng bước chia sẻ áp lực chính vụ cho Lưu Trường.
"A phụ còn một việc nữa, quần thần dâng thư, họ rất bất mãn chuyện Triệu vương rời nước, thỉnh cầu tước thực ấp ... Muốn a phụ phải trừng phạt."
Lưu Trường sờ cằm:" Nước Triệu còn gì mà tước, tước nữa hắn thành triệt hầu, thôi thì tước một huyện của quận Thanh Hà đi, coi như truyền đi tín hiệu cho chư hầu ..."
Lưu An hiệp trợ a phụ, đồng thời nhận ra năng lực ứng phó của a phụ rất kinh người, bất kể gặp phải chuyện gì, a phụ đều ứng phó rất nhanh, đây là điều hắn muốn học tập.
Lưu An mang chồng tấu chương dầy rời hoàng cung, có xá nhân chuẩn bị xe ngựa đợi sẵn.
"Điện hạ, chúng ta đi đâu?"
"Trước tiên là tới .." Lưu An còn đang nói thì phía xa có tiếng la hét của bách tính, chỉ thấy một chiếc chiến xa phóng về phía hoàng cung, còn có rất nhiều giáp sĩ đi theo, hắn vội hét:" Tránh đường, tránh đường, đừng để bị xô phải."
Khi chiến xa lao qua bên cạnh, Lưu An nhận ra, là lâu thuyền tướng quân Chu Thắng Chi.
"Bệ hạ ..."
Chu Thắng Chi xông vào hoàng cung, vội vã tới Hậu Đức Điện, chưa nói gì cả đã quỳ xuống.
Lưu Trường rất hiểu vì sao hắn làm thế, quân đội Tứ ca có thể lặng lẽ tới Trường An là nhờ hắn tương trợ, nếu mình xảy ra chuyện gì, hắn liên hợp hiền vương, phò tá thiên hạ thì không sai.
Giờ hoàng đế không sao, một vị tướng quân câu kết với chư hầu vương dẫn quân tới Trường An, khó ăn nói.
Lữ Lộc chưa hiểu tình hình:" Ngươi làm gì thế, sao lại quỳ rồi, chẳng lẽ ngươi thừa lúc bệ hạ bệnh nặng mà mưu phản?"
Chu Thắng Chi dập đầu:" Bệ hạ, thần phạm lỗi lớn, xin bệ hạ trị tội."
"Ngươi cũng biết mình sai à? Ngươi vận binh ngày càng lợi hại rồi đấy."
Lữ Lộc hoang mang :" Bệ hạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ngươi còn nhớ trước đó trẫm tới Vị Thủy không?" Trong miệng Trường lão gia, câu chuyện biến thành, y anh minh thần võ nghe một cái đoán ra gian mưu, vì thế đích thân tới bến tàu, mắng mỏ người tham gia chuyện này, phong tỏa tin tức:
Trong câu chuyện đó Ngô vương chỉ là con sâu đáng thương lo cho đệ đệ, Trường lão gia mới là người phát lệnh ổn định thế cục.
Lữ Lộc sau khi biết chuyện không nói không rằng đá Chu Thắng Chi một phát, làm hắn ngã lăn quay.
"Ngươi điên à?"
"Giúp ngoại vương vận binh tới Trường An, không muốn sống nữa phải không?"
"Ngươi thấy nhà mình quá hiển hách rồi chứ gì?"
Chu Thắng Chi đuổi lý, nhưng vẫn biện giải:" Ta lo cho bệ hạ, lâu thuyền quân không nghe ngoại vương, nếu có chuyện gì xảy a, ta vẫn khống chế được cục diện."
"Ngươi khống chế được cái rắm ấy." Lữ Lộc phản ứng còn mạnh hơn Lưu Trường:" Bệ hạ, đưa tên này ra chặt đầu thôi."
Chu Thắng Chi cúi mặt.
Lưu Trường vươn tay ra chộp cổ hắn, mặt Chu Thắng Chi tức thì đỏ bừng bừng, không động đậy được.
"Trẫm tước của ngươi một nghìn hộ, không ý kiến gì chứ?"
"Không, không ạ."
"Trẫm kỳ vọng lớn vào ngươi, ngươi mà dám lỗ mãng lần nữa, trẫm không tha cho ngươi!"
"Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ, toàn lực thăm dò đường tới Thân Độc."
Lưu Trường buông hắn ra:" Còn thăm dò gì nữa, tới là tới, từ Việt Nam ... À Nam Việt đi xuống, sau đó rẽ qua chỗ này là tới Ấn ... Thân Độc ... Bút đâu? Lộc! Mau lấy bút cho trẫm, to vào."
Lưu Trường thúc giục, Lữ Lộc vội vàng mang bút tới, Chu Thắng Chi hoang mang nhìn Lưu Trường, Lưu Trường cầm bút bắt đầu vẽ .
"Các ngươi nhìn đi, đây là phạm vi Đại Hán, đây là đảo Oa, từ Mân Việt xuất phát có thể tới một hòn đảo, đảo Di Châu ... Hiện các ngươi ở đây, tiếp tục đi về phía này ... Ừ, đây là Châu Phi."
Lưu Trường càng vẽ càng kích động, càng vẽ càng nhiều.
Chu Thắng Chi và Lữ Lộc cứ há hốc mồm nhìn.
Lưu Trường trải tấm bản đồ lớn trước mặt hai người:" Thế nào?"
Lữ Lộc nhìn tấm bản đồ mới tinh, trong mắt đầy chấn động, mãi lâu sau mới lên tiếng:" Bệ hạ ... Thần thấy bệ hạ nên tập kỹ xảo vẽ bản đồ ..."
Tấm bản đồ này có thể nói, không cách nào nhìn nổi.
Rốt cuộc đây là cái gì? Lữ Lộc cả đời nhìn vô số bản đồ, chưa từng thấy cái nào khó coi như vậy.
Chu Thắng Chi cũng lắc đầu, hắn men theo Nam Việt đi về phía nam, tuyệt đối không phải là cái đường thẳng bệ hạ vẽ ... Tấm bản đồ này của bệ hạ làm Chu Thắng Chi thấy bị sỉ nhục, môi cũng run run.
Thứ Lưu Trường vẽ là bản đồ thế giới, còn là loại sơ khai nhất giản lược nhất, y chỉ vẽ mấy cái vòng tròn, mấy cái nét gạch, đại khái biết được phương hướng, mà phương hướng có đúng không chưa biết.
Đợi rất lâu không được hai người kia khen, Lưu Trường tức giận:" Bản đồ của trẫm không thể sai, Thắng Chi ngươi cứ men theo Nam Việt mà đi sẽ tới Thân Độc, đợi ngươi tới rồi sẽ biết trẫm nói đúng.
Chu Thắng Chi nhìn tấm bản đồ lần nữa, dựa vào thứ này mà tìm ra Thân Độc à? Nhưng hắn vẫn gật đầu:" Bệ hạ đúng là thần nhân, ngồi ở Trường An mà vẽ được cả thiên hạ, thần kính phục."
Chu Thắng Chi ôm bản đồ, được Lưu Trường dặn đi dặn lại, hoang mang rời hoàng cung.
Lưu Trường đắc ý ngồi ở thượng vị, mặt mày hớn hở:" Trẫm đúng là công đức vô lượng, tấm bản đồ này rồi sẽ là chí bảo của hậu nhân ...
Khóe miệng Lữ Lộc co giật, vội chuyển đề tài:" Bệ hạ, quận thủ Lũng Tây nên xử trí ra sao?"
Lưu Trường khó xử, bất kể động đất hay mình gặp tai nạn, thực ra không liên quan tới vị quận thủ này, thậm chí y tới đó, Ngụy Chi còn không biết, nhưng này quần thần ý kiến rất lớn, muốn trách tội ông ta.
"Thế này đi, Ngụy Chi không phù hợp với vị trí đó nữa, để Lư Khanh thay thế."
Lữ Lộc thở phào, hắn sợ bệ hạ bao che Ngụy Chi, không chịu trừng phạt ông ta, mà tình thế vừa rồi quá nghiêm trọng, phải có người chịu trách nhiệm, người đó phải là Ngụy Chi.
Lưu Trường nghiêm túc nói:" Ngụy Chi già rồi, triệu về Trường An nghỉ ngơi, bịt miệng quần thân, sau này phái tới Tây Vực, đó mới là chỗ thích hợp cho đám lão tướng quân."
"Vậy đám Lý Quảng thì sao ạ?" Lữ Lộc lại hỏi:
Đám Lý Quảng đã bị đình úy bắt, tội danh là thất chức, không bảo vệ được hoàng đế.
"Đám người đó tội lớn, sao có thể không phạt, trừ bỏ tước vị, đưa tới Tây Đình."
Lữ Lộc bội phục, trong mắt quần thần, trừng phạt nghiêm trọng nhất là trừ bỏ tước vị, lưu đày. Nhưng đám lang trung này vốn chẳng có tước vị gì, mà cùng với việc đường tới Thân Độc được đả thông, Tây Đình nghênh đón thời kỳ phát triển hoàng kim, đám lang trung tới đó sẽ phát huy tác dụng, thế nào cũng được trọng dụng.
Cái gì không dám nói, ở chuyện dùng người, bệ hạ đúng là rất có thủ đoạn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com