Huyện Du Thứ, quận Thái Nguyên.
Huyện thành không lớn, nhân khẩu cũng không nhiều, nhưng cảnh tượng trong thành rất phồn vinh, đường sá trong thành được phân chia thành các khu vực khác nhau. Có khu mỹ thực, cả con đường là các quán ăn đủ khẩu vị.
Cũng có khu giải trí, có quán rượu, sân đấu vật, đổ trường, đó là nơi người trẻ tuổi lêu lổng, đón nhận ánh mắt thất vọng và coi thường của người lớn tuổi, ôi, đám hậu sinh bây giờ.
Những con đường khác phân bố các loại ngành nghiệp, gần đây xuất hiện thứ chưa từng có, ví dụ bưu dịch tư nhân, giúp người gửi thư tín, vật phẩm.
Có xá hành, chuyên môn cho thuê các loại xe.
Tất nhiên dọc đường không thể thiếu thương phiến rao hàng, đẩy xe, hoặc đeo gánh, bán những vật phẩm nhỏ cho cuộc sống.
Ở mảnh đất trống của đường Ninh Bắc đỗ một cái xe đẩy, trên xe đặt các loại quả, màu sắc bắt mắt, rất thu hút người qua lại. Thu hút hơn nữa là ông già bán quả, tuổi rất cao, tuy che giấu nhưng vẫn thấy dấu vết hình phạt.
Tất nhiên ở nước Đường thì đây là chuyện chẳng hiếm hói gì, bên cạnh ông già còn có mấy đứa bé đang rao bán quả.
"Canh tốt tới."
Một tiếng hét lớn vang lên, đám thương phiến ven đường vội vàng đẩy xe chạy. Từ khi có Thực hóa phủ xuất hiện đã định ra quy củ kinh thương, bán hàng dọc đường thế này là phạm pháp. Muốn mua bán thì phải tới thực hóa phủ làm thủ tục, tránh gian thương hại người, xảy ra chuyện không tìm được chính chủ.
Ông già vẫn ở nguyên tại chỗ.
Canh tới xuất hiện trên đường, họ đi rất chậm, như để cho những người kia thời gian rời đi, nhưng khi họ tới trước xe bán hoa quả của ông già, người đứng đầu cười khổ.
"Triệu công, không thể lần nào cũng thế, đây là đường chính mà, ông bày hàng ở đây chắn xe qua lại, xô phải ông thì sao?"
Nếu là thương cổ trẻ, canh tốt chẳng ngại xua đuổi, nhưng với ông già này, họ không dám, tôn trong người già là truyền thống, dù hoàng đế tới còn phải khách khí nữa là.
Ông già ngẩng đầu lên:" Không có xe."
"Ông ..." Canh tốt hết cách:" Lần này phải phạt thôi, tuy ông tuổi cao nhưng không thể dung túng ... Phạt một thuẫn."
"Không tiền ..." Ông già mắt thẫn thờ nhìn ra đường, đột nhiên chạy đi:
Canh tốt giật mình, giờ mới chạy có phải muộn rồi không, người cầm đầu vội hô:" Chậm thôi, chậm thôi, người đâu, đỡ lấy ..."
Ông già chạy ra đầu đường, lấy một cuộn báo từ xe một người hậu sinh đi qua, không đợi người ta phản ứng đã mở ra xem.
Khi canh tốt tới, người bán báo sợ hãi:" Ta chưa bày quán, ông ta cướp, ông ta tự cướp."
Ông già xem xong ngửa mặt cười lớn:" Không sao, không sao là tốt rồi!"
Có canh tốt đẩy người đứng đầu:" Huynh trưởng, người này có phải hơi ..."
Ông già ném báo trả lại, nhìn canh tốt vui vẻ, không còn bộ dạng hồn xiêu phách lạc nữa:" Một thuẫn à, ta không có tiền, chỉ có hoa quả, các ngươi đẩy xe về đi, coi như ta nộp phạt."
"Ha ha ha, không sao là tốt rồi."
Ông già chắp tay sau lưng, gọi mấy đứa bé rời đi.
Đám canh tốt nhìn nhau.
"Lão trượng, đừng đi, bọn ta lấy hoa quả của ông làm gì ... Ngẩn ra gì đó, mau trả cho người ta, lão trượng!"
……………………….. ………………………….
"Quả nhân là trưởng tôn của Cao hoàng đế! Nhi tử của thái thượng hoàng, do tử bệ hạ yêu quý nhất."
"Quả nhân nắm vạn dặm giang sơn Hà Tây, giáp sĩ chục vạn, bách tính trăm vạn, thành trì kiên cố, lương thực sung túc, mãnh tướng như mây, mưu thần như mưa, chỉ chốc lát có thể đạp Lũng Tây thành bình địa."
Lưu Tường bị trói ngoặt tay ra sau, ném vào lao ngục, đang phẫn nộ gầm rú với sĩ tốt bên ngoài, đe dọa bọn họ. Khi hắn đang định nói gì nữa thì một bóng người quen thuộc xuất hiện, thoáng cái tới trước mặt hắn.
Lưu Tường nhìn thấy người này thì hét lớn:" Trọng phụ cứu quả nhân."
Người tới không phải là Lưu Trường, mà là Loan Bố.
"Trọng phụ, đám người kia vô lễ với quả nhân, dụ quả nhân tới trước thành, Ngụy Chi cái con ...." Lưu Tường chợt dừng lại nhìn quanh:" Trọng phụ, Ninh hầu có tới không?"
Loan Bố lắc đầu.
"Ngụy Chi cái con chó già đó lừa quả nhân, quả nhân ở đây lâu lắm rồi, trọng phụ xem, quả nhân chỉ còn da bọc xương ..."
Loan Bố tới Lũng Tây là để phụ trách khôi phục nông nghiệp, đảm bảo thu hoạch.
Việc đầu tiên lại là đi nhận người.
Mình chừng này tuổi này vẫn phải đi làm cái chuyện ấy.
Lưu Trường viết thư cho Loan Bố, muốn giáo dục thằng nhãi này một phen, bảo nó xéo về nước Hà Tây.
"Bệ hạ phái ta tới đây, kỳ thực là để hỏi ngươi một câu."
"Hỏi quả nhân cái gì?"
"Ngươi muốn thụy hiệu thế nào?"
Lưu Tường há hốc mồm một lúc, sau đó nhảy dựng lên:" Quả nhân chưa thành gia, chưa ngủ với mỹ nhân!"
"Quả nhân không thể chết."
"Trọng phụ ....!"
Loan Bố chẳng đợi hắn nói hết đã xoay người đi, để lại một tên chư hầu vương lăn lộn kêu oan trong nục.
Khi Loan Bố ra ngoài thì Ngụy Chi đã thay trang phục bình thường, ông ta tuy đã có tuổi, nhưng trông vẫn uy vũ, tân quận thủ Lư Khanh vừa tới so với ông ta trông gầy yếu hơn hẳn. Lư Khanh luôn tươi cười, rất thân thiện, là loại hình khác hoàn toàn Ngụy Chi.
"Vậy ta lên đường tới Trường An đây." Ngụy Chi đã dự cảm được trước chuyện này, xảy ra chuyện lớn như thế, ông ta chẳng thể chối bỏ trách nhiệm, vì thế mặt mày rất bình thản:
Lư Khanh an ủi:" Nguy công chớ nghĩ nhiều, lần này ngài về Trường An chắc gì là chuyện xấu, có lẽ sau này ngài nhậm chức ở triều đình rồi.
Ngụy Chi vẫn nghiêm mặt:" Làm việc ở đâu cũng thế."
Ông ta cáo biệt hai người, Lư Khanh phái người đi tiễn, hỏi Loan Bố:" Loan công, khi nào thả Hà Tây vương?"
"Cứ giam hắn vài ngày, để hắn tỉnh lại."
Lư khanh gật đầu, hoàng đế xá nhân đúng là lợi hai, đường đường chư hầu vương vậy mà nói giam là giam, hắn cũng biết mệnh lệnh của bệ hạ, đó là bảo Loan Bố thả Hà Tây vương. Giam thêm vài ngày là quyết định riêng của Loan Bố, đổi lại lừa người khác thì phải trực tiếp tới đình úy rồi.
"Bệ hạ thánh minh!"
"Bản đồ bệ hạ chế ra, bao quát hết thiên hạ, lâu thuyền quân có vật này sẽ như hổ thêm cánh, không ai so được. Vật này truyền hậu nhân, thế nào có một ngày, thiên hạ thuộc về Đại Hán, quy cho cùng, công đức là của bệ hạ."
Lưu Trường không được nghe những lời này từ Lữ Lộc và Chu Thắng Chi, được Trương Bất Nghi bù đắp hết.
Tâm tình y khoan khoái không nói lên lời, cả người lâng lâng, khẽ vỗ tay hắn:" Sau này phải chăm sóc tốt bản thân, ngàn vạn lần đừng đổ bệnh, từ khi ngươi ngã bệnh, trong triều không ai cùng trẫm thương thảo đại sự nữa."
Cách đó không xa, Lữ Lộc và Chu Thắng Chi nhìn nhau.
Chẳng trách người ta là tam công trẻ nhất.
Lưu Trường không vui nhìn hai người họ, ý tứ rõ ràng, hai người vội vàng tung hô một phen, hoàng đế rốt cuộc cười vui vẻ.
"Thắng Chi, mai ngươi xuất phát, trẫm không thể đi tiễn, trẫm phải tới thái học, trẫm đã có hẹn với Phù Khâu công, ngươi tự lên đường đi. Có điều ngươi không cần lo, bản đồ của trẫm là thật, cứ theo đó mà đi, sẽ tới được Thân Độc."
Chu Thắng Chi chỉ có thể gật đầu.
Lưu Trường nhìn sang Lữ Lộc:" Người đâu, thưởng Chu Thắng Chi trăm vàng."
"Đa tạ bệ hạ!"
Lữ Lộc mặt đen xì kéo Chu Thắng Chi đi, hai người đi xa rồi mà vẫn nghe thấy tiếng mắng chửi của Lữ Lộc.