Lưu Trường nhìn sang Trương Bất Nghi, Trương Bất Nghi rốt cuộc cũng khỏi bệnh, quay lại bên cạnh y, đầy bụng kế hoạch của Lưu Trường đã có thể thực hiện rồi.
"Bất Nghi, xem đi, trẫm mất cả ngày chỉnh lý ra đấy."
Trương Bất Nghi vội lật xem: "Bệ hạ, đây là gì?"
"Đây là chính sách trẫm nghĩ ra, ngươi xem, đây là chế độ tam tỉnh lục bộ, đây là chế độ tuyển chọn quan viên, đây là chế độ học phủ."
"Huyện học sáu năm, quốc học ba năm, thái học bốn năm, sáu tuổi bắt đầu học huyện học."
"Đây là chế độ đất đai, thuế bình quân ..."
Trước mặt Lưu Trường chất đầy giấy, trên đó viết rất nhiều chế độ kỳ quái, trên đó có nhiều chế độ xung đột, cái thì đơn giản, vô tri, hoang đường. Nếu triều thần nào đưa cho Trương Bất Nghi, hắn thế nào cũng cho đi Tây Đình đào tạo chuyên sâu, nhưng nếu đó là của hoàng đế.
"Bệ hạ thánh minh!"
"Hay, quá hay, bệ hạ nghĩ rất hay!"
"Thần sẽ thi hành ngay."
"Ngươi đừng vội." Thái độ của Trương Bất Nghi làm Lưu Trường thiếu tự nhiên, chính sách đương nhiên là tốt, nhưng chưa hoàn thiện, hơn nữa chưa chắc đã thích hợp với thời đại này, dù thích hợp cũng không thể trực tiếp thi hành, chuyện cần bàn rất nhiều:
"Tuy trẫm anh minh, nhưng đây đều là chính sách lớn thay đổi Đại Hán, chấp hành lại là đám đại thần ngu ngốc, không thể hiểu ý trẫm, sợ họ làm không tốt. Nên chọn thứ trong đó, tiến hành hoàn thiện, sau đó mới chấp hành."
"Bệ hạ nói đúng, quần thần trong triều ai nấy ngu xuẩn vô dụng, hiểu được hai ba phần thánh ý của bệ hạ là danh thần rồi."
Trương Bất Nghi không tiếp tục xem mấy thứ này nữa, hắn biết cách phải làm sao để bệ hạ đạt được mục đích:" Bệ hạ, biên soạn chính sách không phải sở trường của thần, chuyện này nên giao cho Triều Thác, để hắn cải thiện, sau đó giao Giả Nghị thi hành."
"Triều Thác vẫn bận chuyện trị thủy."
"Thần nguyện cùng Thân Đồ Gia đi trị thủy, để Triều Thác về lo đại sự cho bệ hạ."
Lưu Trường hơi do dự:" Nhưng sức khỏe, khanh."
"Bệ hạ đừng lo, thần khỏe lắm." Trương Bất Nghi vỗ ngực nói:
Không lâu sau Triều Thác tới, bái kiến Lưu Trường rồi bái kiến Trương Bất Nghi.
"Lại đây, xem hết cái này cho trẫm."
Lưu Trường chỉ đống văn thư trên bàn, sau đó tiếp tục cùng Trương Bất Nghi tán gẫu, Triều Thác đành cầm từng tờ giấy lên xem, càng xem càng kinh ngạc, thậm chí kích động, bảo cận thị mang giấy bút tới, bắt đầu viết lách.
Lại thêm một lúc nữa cận thị báo Lục Giả tới tìm, Lưu Trường đứng lên đón:" Lục công, có chuyện gì thế?"
"Bệ hạ!" Lục Giả có chút tức giận nói:" Bệ hạ chỉ để ý tới thượng phương và nông tang, thần đã dâng tấu hơn hai mươi ngày, không thấy bệ hạ trả lời, cho nên tới hỏi."
"Ồ, tấu của khanh à?" Lưu Trường ngẩn ra:" Trẫm xem rồi, viết tốt lắm, trẫm chưa xem xong, nên chưa đáp."
Lục Giả không tin mấy lời này, đành phải nói:" Bệ hạ, nay thiên hạ hưng thịnh, nhưng lịch pháp và nhạc lễ hỗn loạn, quốc gia cường thịnh không thể chỉ ở canh và chiến, rất nhiều lễ nghi cũng rất quan trọng. Hiện nhạc phú thi ca liên tục xuất hiện, các kiểu các dạng hỗn loạn, về lịch pháp thì mỗi vùng mỗi khác, sơ hở khắp nơi ..."
Lưu Trường hiện đang có nhiều chuyện muốn bàn, chẳng đâu ra tâm tư tranh luận với Lục Giả:" Khanh nói đúng lắm, chuyện này giao cho khanh, cố gắng làm tốt, trẫm có thưởng."
"Chuyện này, thần ..." Lục Giả không biết nói sao nữa, nếu dễ làm ông ta chẳng dâng tấu, lịch pháp, âm luật, lễ pháp đều phải dễ dàng soạn ra, ông ta muốn làm lắm, nhưng sao làm được? Loại chuyện này những người làm ra trong quá khứ đều được xưng Tử:
Trương Bất Nghi hắng giọng, nói nhỏ bên tai Lưu Trường:" Bệ hạ, chuyện này khó làm lắm."
"Khó cỡ nào?"
"Khả năng ngay a phụ thần cũng không làm được, cả thiên hạ người nghiên cứu sâu nhất về thứ này chỉ có Trương Thương."
Lưu Trường giật mình, khó thế sao, sắc mặt nghiêm túc hơn không ít:" Được, thế khanh đi tìm Trương tướng phụ trách."
Lục Giả thờ phào, thi lễ mà đi.
Triều Thác rốt cuộc xem xong rồi, đứng dậy thi lễ:" Tất cả đều do bệ hạ nghĩ ra sao?"
Ở mặt chính sách, hắn có trực giác siêu cường, những chính sách này đều có tính khả thi nhất định, cao thâm mạt trực, không phải người bình thường hiểu được, hắn hấp thu cùng gợi mở rất nhiều điều.
Nhiều chính sách vượt thời đại, có lẽ dùng bây giờ không được, sau này dùng không có chút vấn đề gì.
Triều Thác không dám tin một mình hoàng đế nghĩ ra được.
Không, không có bất kỳ ai một mình nghĩ ra được.
Lưu Trường đắc ý:" Đúng vậy, từng cái đều do trẫm nghĩ ra, không chỉ có thế, trẫm còn nhiều lắm, nếu ngươi muốn xem, mai trẫm viết cho ngươi."
"Bệ hạ đúng là thần nhân."
"Ha ha ha quá khen, quá khen rồi. Thế này đi, những giao chính sách này cho ngươi hoàn thiện, chuyện của ngươi tạm thời do Trương Bất Nghi làm thay."
Ba người bàn luận rất lâu cuối cùng quyết định thi hành chính sách đề bạt quan viên trước, nhất là Lũng Tây đang gây dựng lại, áp dụng cho nơi đó là thích hợp nhất. Triều Thác và Trương Bất Nghi cáo từ rời đi.
"Gần đây ngươi khá lắm, rốt cuộc biết nói chuyện với bệ hạ rồi." Trương Bất Nghi rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Triều Thác:
Triều Thác lắc đầu:" Ta không tâng bốc bệ hạ, những chính sách đó ... Nói sao bây giờ, nếu chính sách đó đều do bệ hạ nghĩ ra, vậy tài của bệ hạ phải hơn Tiêu tướng mấy chục lần ... Ngươi tin không?"
Trương Bất Nghi gật đầu không chút do dự:" Ta tin, dù là Lữ Bất Vi, Lý Tư, Quản Trọng, Tiêu tướng, cộng lại đều không bằng bệ hạ."
Triều Thác há hốc mồm, rốt cuộc không nói gì, không thể nào giao lưu với loại người này.
"Thứ khác không nói, chính sách quan lại cần Trương tướng phụ trách, chỉ có ông ấy làm tốt nhất ..."
"E không được, vừa rồi Lục Giả muốn cùng ông ấy chế định lịch pháp, trong thời gian ngắn không giúp được ngươi đâu."
"Cái gì?" Triều Thác đùng đùng nổi giận:" Đám lão thần Cao hoàng đế lưu lại hồ đồ cả rồi, một đám lão già hồ đồ, suốt ngày quan tâm thứ vô ích, chính sự không làm. Nhỏ mà không biết tôn trọng trưởng bối, lớn chẳng làm được gì ra hồn, già mà không chịu chết, ắt thành phường gian tặc."
"Khổng Tử nói thật chẳng sai."
Trương Bất Nghi kinh hãi nhìn cách đó không xa, lắc đầu liên hồi.
"Cái gì?" Triều Thác gắt giọng quay đầu nhìn, thấy Hàn Tín và Trần Bình đang nhìn mình:
Trương Bất Nghi vội nói:" Ta đi lo việc trị thủy, cáo tử!"
Nói xong đi ngay, bỏ lại ba người nhìn nhau.
"Sư phụ, Khúc Nghịch hầu, sao hai người lại tới đây?"
Lưu Trường đứng dậy, mắt len lén nhìn Hàn Tín, không biết vì sao mấy năm qua lão sư của mình hay thân cận với Trần Bình, nghe nói thi thoảng còn tới phủ đối phương bái kiến, hai người là tử địch cơ mà, lão sư từ khi nào khoan dung độ lượng thế? Chẳng lẽ là sau Vân Mộng Trạch?
Hai người ngồi xuống, Trần Bình nói:" Thần ra ngoài vừa vặn gặp được thái úy nên cùng tới."
Hàn Tín thấy Lưu Trường cứ lấm lét nhìn mình, hừ một tiếng:" Vẫn là chuyện Thân Độc, cần tính toán."
"Ồ, lão sư cứ nói."
Nay thế cục đã thay đổi lớn, nhiều quốc gia ở Thân Độc đã kết giao với Đại Hán, nước Khổng Tước được Đại Hán ưu ái, phong Khổng Tước vương. Các nước khác không thể nói là bất mãn, nhưng họ không phục.
Kẻ giết vua thành chư hầu của Đại Hán, có phong hiệu Khổng Tước vương như ông ta muốn, danh chính ngôn thuận.
Điều này là sự cổ vũ lớn với vương triều của Kẻ giết vua, họ ăn mừng hơn năm mươi ngày, sĩ khí quân đội dâng cao, thậm chí một lần đánh bại quân đội Hung Nô. Mà mậu dịch Đại Hán làm họ nhanh chóng cường đại, thực lực tăng mạnh, nhiều quý tộc Thân Độc thiện chí lớn với Đại Hán.
"Dưới tình huống này, nếu chúng ta tiếp tục kế hoạch ban đầu là từng bước ăn mòn sẽ khiến họ cảnh giác, phá hỏng cục diện hiện nay. Thần không ngờ họ quy thuận nhanh như vậy, cống nạp nhiều như thế, nhiều hơn cả chúng ta công chiếm Tây Vực. Nên thần cho rằng tiếp theo nên lôi kéo quý tộc của họ, mở rộng ảnh hưởng của Đại Hán phân hóa các ngước để được nhiều triều cống hơn."
"Từ khi hệ thống triều cống của Đại Hán lập nên, mang lại lợi ích lớn, nước Khổng Tước triều cống một năm bằng các nước tái ngoại triều cống mấy chục năm."
"Những thứ này dùng để chấn hưng Tây Đình, khi đường sá hoàn toàn nối tiếp sẽ xuất hiện hai con đường phồn vinh, một từ Trường An tới Tây Đình, một từ Thân Độc tới Hà Tây."
Bất kể là đánh trận hay hoạch định chiến lược, Hàn Tín đều ở trình độ đỉnh cấp nhất, Lưu Trường chỉ phụ trách gật đầu, quay sang Trần Bình:" Khanh thấy sao?"
Trần Bình nheo mắt: "Quốc gia như Thân Độc có rất nhiều, không thể chỉ ưu ái một mình Khổng Tước."
"Nên dùng tốc độ nhanh nhất có được tiểu quốc khác triều cống, sau đó để quân vượng họ tới bái kiến, phải tôn trọng cực độ, vượt cả Khổng Tước."
Lưu Trường hỏi: "Sau đó rồi sao?"
"Cứ đợi là được."
"Tốt, cứ làm theo lời các khanh." Lưu Trường vỗ tay.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com