Đợi Trần Bình và Hàn Tín đi rồi, Lữ Lộc mới vào hỏi: "Bệ hạ, thần ở ngoài nghe thấy bệ hạ khen ngợi, đó thực sự là chính sách sao? Thần không hiểu."
"Trẫm cũng không hiểu."
"Bệ hạ không hiểu mà bảo họ làm."
"Đó là Hoài Âm hầu và Khúc Nghịch hầu đấy, họ nói thì làm theo là được, trẫm hiểu hay không cũng chẳng sao."
Khi Trương Bất Nghi trị thủy, Triều Thác soạn chính sách, hai lão già bất tử mưu mô gì đó chưa rõ, Lưu Trường như đã hẹn, tới Thái học.
Trước đó không lâu Phù Khâu Bá từng mời Lưu Trường tới thái học tham quan thay đổi trong thời gian qua, đồng thời vỗ về thái học sinh. Khi hoàng đế bệnh nặng, đám thái học sinh này là gây chuyện ầm ĩ nhất, Trương Thích Chi vì bắt bọn họ mà thanh danh tệ hại.
Đám thái học sinh này là quần thể khó chơi nhất Đại Hán, quần thần đều không muốn dây dưa.
"Bệ hạ!"
Phù Khâu Bá đi ra nghênh đón, Lưu Trường không để một ông già tuổi cao hành lễ với mình, vội đỡ lấy, nắm tay cùng ông ta đi quanh thái học.
"Thái học càng lúc càng lớn rồi, nhưng vẫn chưa đủ."
Lưu Trường nghiêm túc nói:" Học phải phân loại, trẫm chuẩn bị thiết lập vỡ lòng học trong thái học, bồi dưỡng lượng lớn lão sư xuống các nơi tiến hành vỡ lòng. Ngoài ra còn có vật lý, thiên văn, cơ giới, địa lý ..."
Chỉ cần là chuyện mở rộng thái học, dạy thêm nhân tài, Phù Khâu Bá có gì lại không đồng ý chứ.
"Phải rồi Phù Khâu công, thời gian trước trẫm đọc không ít kinh điển Nho gia, đột nhiên sinh nhiều ý tưởng, muốn giao lưu với khanh."
Phù Khâu Bá kinh ngạc, bệ hạ rất lợi hại, nhưng mà học vấn à, không tiện nói:" Bệ hạ cứ nói."
"Khanh có biết lương tri không?"
" Cái điều người ta không cần suy nghĩ mà biết, ấy là lương tri ... Thần tất nhiên là biết."
Lưu Trường ngớ ra, chẳng lẽ không phải thứ này sau mới có à, lại hỏi:" Trí tri cách vật, tri hành hợp nhất, khanh biết không?"
Phù Khâu Bá gật đầu:" Trí tri cách vật là trí cái lương tri của tâm ta ở sự sự vật vật. Lương tri của tâm ta tức là thiên lý. Bệ hạ bắt đầu học Mạnh Tử rồi sao?"
Lưu Trường đen mặt, Vương Dương Minh hại ta rồi, cẩn thận hỏi:" Vậy lý toàn tại nhân tâm?"
Phù Khâu Bá lắc đầu:" Thần chưa từng nghe thấy, không biết là đạo lý gì?"
Lưu Trường thở phào, ông không biết là tốt, ông mà biết sau này trẫm không nói tới học vấn nữa:" Cái này là nói tới đạo lý tối cao, không cần cầu bên ngoài, tự vấn tâm là được ..."
"Bệ hạ nghe đâu ra những thứ này?"
"Trẫm được gợi mở trong mơ."
Phù Khâu Bá ngạc nhiên mà cũng không quá ngạc nhiên, mới đầu nghe giống học vấn Mạnh Tử, sau thì không giống, như Tuân Tử. trầm mặc rất lâu nói:" Bệ hạ, cái này không giống học vấn Nho gia, đừng tùy tiện nhắc tới, nếu không sẽ gây ra tranh cãi ... Bệ hạ còn nghe thấy gì nữa, có thể nói cho thần không?"
"Ha ha ha, được!"
Lưu Bột đợi ở ngoài cửa rất lâu không thấy a phụ ra, chặn một học tử đưa trà nước, hỏi:" A phụ ta đang làm gì thế?"
"Bệ hạ đang giảng đạo cho Phù Khâu công, Phù Khâu công lấy bút ghi chép, khiêm tốn thỉnh giáo. Trước kia từng nghe nói bệ hạ bác học nhưng ta không tin, nay mới thấy, học vấn của bệ hạ không thể đong đếm ..."
"Hả?" Trên đầu Lưu Bột mọc lên đống dấu chấm hỏi, ngươi có chắc là đang nói a phụ ta không?
"Dừng bước."
Giáp sĩ trong cổng thành nối nhau kéo ra, bách tính la hét né tránh, rất nhanh một đoàn người bị bao vây.
Đám người kia đầu bù tóc rối, quần áo tả tơi, hơn mười người, toàn là hán tử cường tráng.
Tên cầm đầu cao lớn trông rất giống dã nhân Tây Khương, đột nhiên bị bao vây, rất phẫn nộ, giơ nỏ lên:" Các ngươi bao vây ta làm gì, ta chỉ ăn mặc rách rưới một chút mà các ngươi muốn bắt à? Cái Trường An này từ khi nào là thế lợi như vậy?"
Đám giáp sĩ giơ vũ khí lên, lạnh lùng nhìn hắn:" Ngươi bỏ nỏ xuống rồi hẵng nói."
Nỏ là thứ trang bị được quản lý nghiêm ngặt nhất ở Đại Hán, cất giấu giáp có thể không sao, tự ý giấu nỏ, cơ bản là chết.
Người kia không sợ, còn tức giận hơn:" Đừng nói ta cầm nỏ, ta có mặc giáp cầm nỏ cũng không ai dám quản! Gọi Lữ Sản tới đây."
Đám giáp sĩ nghe người này khẩu khí lớn như thế liền không dám động thủ nữa, người dám làm càn cổng thành Trường An không nhiều.
Lữ Sản mặt mày khó coi chạy tới, vừa được nghỉ, về nhà chuẩn bị hàn huyên với thê tử thì bị phá ngang gọi tới nơi này.
Người kia thấy Lữ Sản thì vẫy tay:" Sản, mau bảo chúng thả ta ra."
Lữ Sản hồ nghi nhìn người kia, càng nhìn càng thấy quen:" Hạ Hầu Táo à?"
"Đúng thế, sao, ta chỉ đi Tây Đình vài năm mà ngươi không ra nữa sao?" Hạ Hầu Táo tức giận:
Bộ dạng Hạ Hầu Táo thế này làm Lữ Sản ngần ngừ:" Ta nghe nói Tây Đình nghèo khổ, nhưng không ngờ tới mức này ... Ngươi làm thái úy mà không có nổi một bộ trang phục lành lặn sao?"
Hạ Hầu Táo định nói gì đó, cuối cùng mấy máy môi không nói ra nổi, Lữ Sản càng nghĩ là hắn xấu hổ không nói ra, thở dài:" Thực sự không ngờ, thế này đi, lát nữa ngươi đi tìm Lộc, đệ đệ ta có rất nhiều tiền.
Hai người đi về phía hoàng cung, dọc đường bị người ta nhóm ngó, nếu không phải có giáp sĩ đi theo, chẳng biết bị bắt bao lần.
"Táo??" Lưu Trường trố mắt nhìn tên dã nhân bẩn thỉu trước mắt, gần như không nhận ra:
"Bệ hạ !" Hạ Hầu Táo gào lên, nước mắt nước mũi trào ra, chạy tới ôm Lưu Trường khóc:" Bệ hạ không sao, bệ hạ không sao."
Lưu Trường ghét bỏ đẩy ra mà không đẩy nổi:" Buông trẫm ra, đây là y phục mới của trẫm."
Hạ Hầu Táo phát tiết một hồi rồi ngồi trước mặt Lưu Trường lau nước mắt, Lưu Trường vẫn thắc mắc:" Ngươi lăn từ Tây Đình tới đây hay là bị đạo tặc cướp ở dọc đường?"
"Thần lo cho bệ hạ, bôn ba đường xa thành ra như thế."
"Bôn ba thế nào cũng không biến thành bộ dạng dã nhân này, nói thật đi!"
Hạ Hầu Táo ngập ngừng không chịu nói, phó tướng của hắn ở phía sau chủ động lên tiếng:" Bệ hạ, thái úy không nói dối đúng là vì lo cho bệ hạ mà ra như vậy ... Bọn thần tổng cộng có 6 xe, 28 người, vừa xuất phát từ phủ thì thái úy đâm vào cổng thành, một xe hỏng bốn người bị thương. Ra tới đường thái úy đâm vào một cái cây, lại bị thương hai người .. "
"Tới được Bắc Đình thì bọn thần đi bộ, mượn thêm sáu cái xe nữa, chưa tới Lũng Tây thì hỏng hết ... Bọn thần cứ như thế vừa đi vừa húc, vừa bồi thường ... Thiếu chút nữa chết dọc đường ..."
Giọng nói của hắn thê lương làm Lưu Trường nghe chua xót, tên này thực sự là nhi tử của Hạ Hầu Anh à? Bao năm như thế mà ngươi cứ lựa thứ di chuyển được mà đâm vào là sao?
Có điều lòng y cũng cảm động, trịnh độ bình thường của Hạ Hầu Táo không tới mức như thế:" Trẫm đã đưa tin lên báo truyền khắp nơi, các ngươi chưa đọc à?"
"Báo gì ạ?" Hạ Hầu Tào hoang mang:" Có ai đưa báo cho thần đâu."
Lưu Trường vỗ trán:" Thôi đi, coi như trẫm chưa nói gì, người đâu đưa tên dã nhân này đi tắm rửa, cho ít thức ăn ... Hạ Hầu Anh mà nhìn thấy bộ dạng hắn thế này, có khi trực tiếp tức tới đi gặp a phụ trẫm luôn."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com