Hạ Hầu Táo bị đưa đi rồi, Lưu Trường than với Lữ Lộc:" Ngươi nói xem, để hắn làm Tây Đình thái úy có phải mạo hiểm quá không?"
Lữ Lộc không nhịn được cười, có thể khiến bệ hạ hoài nghi cách dùng người của bản thân chỉ có Hạ Hầu Táo mà thôi.
Hạ Hầu Táo rất nhanh lại lần nữa đi ra, rốt cuộc trông có dạng người rồi, hắn tò mò nhìn Lữ Lộc:" Ngươi có râu từ bao giờ thế?"
"Thối lắm, trước giờ nãi công đều có."
Lưu Trường ra hiệu cho Hạ Hầu Táo ngồi xuống:" Mau đưa thư của Khải ra đây."
"Sao bệ hạ biết có thư?" Hạ Hầu Táo tròn mắt lấy thư ra:
Lưu Trường xem rất lâu mới đặt thư sang bên, mặt mày nghiêm túc:" Trong số chư hầu quả nhiên chỉ Khải làm trẫm yên tâm nhất ... Táo, ngươi đừng đi vội, hiện nước Tây Đình thiếu quan lại, trẫm sẽ lo liệu cho các ngươi, tới lúc đó ngươi dẫn họ đi cùng."
"Vâng! Phải rồi thần còn mang quà cho bệ hạ."
Hạ Hầu Táo lấy thẻ trúc ra, mở thẻ trúc, lấy một con dao trong đó, Lữ Lộc không phải biết con người của hắn đã rút kiếm chém bay đầu rồi:" Táo, ngươi làm cái gì thế?"
Lưu Trường chẳng hề hoảng, đoạt lấy con dao, rất tinh xảo, chuôi khảm nhiều bảo thạch, còn có chữ mà y không nhận ra, y chưa từng thấy con dao đẹp như thế:" Thứ này dùng thái thịt không tệ. Ngươi tặng con dao này, trẫm rất mừng, nhưng sao ngươi phải giấu trong thẻ trúc là có ý gì?"
Hạ Hầu Táo hùng hồn nói:" Thần đọc luật, biết không thể mang chùy thủ vào hoàng cung nên mới giấu trong thẻ trúc."
Lưu Trường á khẩu hồi lâu, tên này thi thi thoảng làm người ta không biết nói gì với hắn:" Thôi được ... Lộc, đây có phải chữ Thân Độc không?"
Lữ Lộc cầm chơi một phen:" Hình như vậy ạ, Táo, ngươi lấy đâu ra cái này?”
"Đây là chiến lợi phẩm của thần, thần gặp được tên quý tộc Thân Độc ở huyện Lam Điền, khống chế hắn có được bảo bối này, hiến lên bệ hạ." Hạ Hầu Táo hoa chân múa tay, trông có vẻ vui lắm:
Lưu Trường và Lữ Lộc biến sắc, đột nhiên Lưu Trường đá Hạ Hầu Táo ngã lăn quay, rống lên:" Chiến lợi phẩm cái gì? Đây là ăn cướp, ngươi dám cướp à, trẫm đánh chết ngươi.”
"Bệ hạ, đám người kia ra tay trước." Hạ Hầu Tóc vừa né vừa kêu:" Thần đang đi tử tế, bọn chúng mắng thần, còn bắt thần hành lễ, chúng chiếm phòng ốc của bách tính, thần sao để chúng ức hiếp."
"Bệ hạ, quý tộc Thân Độc tới Trường An vào thời điểm này liệu có phải là thái tử nước Bách Thừa tới bái kiến bệ hạ không?" Lữ Lộc lo lắng hỏi, lòng thầm mong đừng trùng hợp như vậy:
Lưu Trường nghe vậy dừng tay:" Đám người đó đâu, ngươi không chặt đầu rồi chứ?"
"Thần giết tên cầm roi, tên đó đánh nông phu trên đường, thần liền giết hắn, cướp của những kẻ còn lại, lấy tiền tài, y phục của chúng rồi phóng sinh ... Thần rất nhân nghĩa."
"Thứ chó má, bây giờ dẫn người đi tìm chúng, tên vương tử Bách Thừa kia mà chết, trẫm chém đầu ngươi."
"Biết rồi, cùng lắm thần đền mạng là được." Hạ Hầu Táo thấy mình chẳng làm gì sai hết, hầm hầm bỏ đi:
Lưu Trường đỡ trán:" Thể diện Đại Hán còn đâu, Lộc, ngươi mau mau đi tìm đi, nếu đúng là vương tử, mau đón tới Trường An vỗ về ."
Hạ Hầu Táo dọc đường chửi bới rõ ràng mình không làm sai lại bị đánh bị mắng, chửi thì chửi, hắn vẫn tìm kiếm cẩn thận.
Dù sao bệ hạ nổi giận như thế rồi thì phải làm thôi, tuy hắn không sợ chết, nhưng hắn vẫn sợ đau, mà bệ hạ đánh đau lắm.
Tìm kiếm suốt mười hai ngày, Hạ Hầu Táo rốt cuộc cũng nhìn thấy đội nhân mã kia.
Đám người đó lúc này vô cùng thảm hại, trông giống dã nhân hơn cả Hạ Hầu Táo, đang run run đi trên đường, thế rồi nhìn thấy Hạ Hầu Táo xông tới.
Có người hét lên:" Thái tử, càng đạo lại tới rồi."
Một người trẻ tuổi thân hình gầy gò nhìn thấy kỵ binh xông tới thì gần như nhảy dựng lên, quay đầu chạy.
"Đừng chạy, không ta bắn chết."
"Vẫn chạy à? Ta bắn chết thật đấy."
"Đám Thân Độc chó má, dám coi thường nãi công."
Phó tướng khuyên can:" Tướng quân! Tướng quân! Họ không hiểu lời ngài."
Rất nhanh Hạ Hầu Táo đuổi kịp, mặc đám người đó cầu xin, hắn bắt lấy, mang về Trường An.
Thái tử Bách Thừa hối hận vô cùng, khi Khổng Tước thần phục Đại Hán được giúp đỡ lớn, các nước khác cũng muốn học theo. Quốc vương Bách Thừa phái nhi tử tới Đại Hán, biểu thị quy thuận, tìm kiếm sự trợ giúp.
Ai mà ngờ được, đột nhiên bị thổ phỉ bắt cóc chứ?
"Bệ hạ xem, tên này vẫn lành lặn, thần không cần đền mạng nữa chứ? Xem hắn vui chưa?" Hạ Hầu Táo ném thái tử Bách Thừa như ném gà, vênh váo nói:
Lưu Trường nhìn vị thái tử này toàn thân bùn đất, bốc ra mùi thối, như lao dịch mười năm, khiếp hãi tới không nói ra lời, vui mừng chỗ nào?
"Táo! Trẫm bảo ngươi mời chứ bảo ngươi bắt hắn à, ngươi làm hỏng chuyện của trẫm."
Hạ Hầu Táo vội vàng tới cởi dây thừng, Lữ Lộc không tin tên này nữa, đá một phát vào mông:" Cút, cút đi."
Hạ Hầu Táo trừng mắt với Lữ Lộc, nhưng thấy bệ hạ mặt đen xì, không dám phát tác, xoa mông bỏ đi.
Lữ Lộc tức thì thay bộ mặt khác, cười tươi đỡ thái tử kia lên, dùng tiếng Thân Độc ngọng nghịu của hắn giao lưu, thực tế hắn dùng tiếng nước Khổng Tước, khác nước Bách Thừa.
Nhưng vị thái tử kia vẫn hiểu, hắn hoang mang nhìn quanh, người khổng lồ kia có phải là hoàng đế Đại Hán trong truyền thuyết không?
Mình an toàn rồi à?
Trong lúc kích động, thái tử đó nói rất nhanh, Lữ Lộc nghe không kịp, may mà có phiên dịch.
"Bệ hạ, hắn nói mình là Gia Lạt Lạc, thái tử nước Bách Thừa, tới bái kiến hoàng đế, giữ đường gặp cường đạo, đồ mang theo bị cướp hết rồi. Hắn nói tên cường đạo rất giống tướng quân mang hắn tới, có điều cường đạo rách rưới, như dã nhân trong núi."
Lưu Trường nhìn Lữ Lộc cười:" Tên này thông minh đấy, không tệ."
"Nói với hắn, cường đạo đã bị trẫm khống chế, không cần lo. Ngươi tới đây phải có quan viên điển khách theo cùng, quan viên đó đâu rồi ... Còn nữa, có phải tùy tùng của ngươi dọc đường ức hiếp con dân của trẫm?"
Vị thái tử vội vàng thông qua dịch giả giải thích:" Bệ hạ, những quan viên kia tới Lũng Tây nói có chuyện gấp rời đi, nói xảy ra tai họa gì đó. Còn về phần ức hiếp bách tính, bọn thần không làm thế, khi đi tới có gia súc của bách tính chắn đường, không cho bọn thần đi trước, lấy roi đánh đuổi số gia súc đó, xảy ra tranh chấp ..."
Lưu Trường nghe vậy đại khái hiểu rồi, người Quan Trung hung dữ chẳng vừa gì đâu, đơn giản là hai bên va chạm, không ai bắt nạt ai, nghiêm túc nói:" Nơi này là Đại Hán, tự có luật Đại Hán, dù là hoàng đế cũng không được tùy ý đánh đập người khác, ngươi tới đây phải tuân thủ luật pháp Đại Hán. Nếu còn xảy ra chuyện như vậy, sẽ xử theo luật, a phụ ngươi cũng không dám nói gì hết, hiểu chưa?"
Thái tử vội thỉnh tội.
Thái tử này cơ trí, không hề có tính cách của đám hoàn khố, biết ứng xử, Lưu Trường rất hài lòng, bảo hắn về nghỉ ngơi trước.
Lữ Lộc báo cáo:" Bệ hạ, quan hệ giữa Khổng Tước và Bách Thừa không tốt, Khổng Tước luôn muốn thông tính Bách Thừa nhưng không có thực lực. Nay Khổng Tước dựa vào chúng ta, nhiều lần cướp biên ải, Bách Thừa hết sức bất an ..."
Lưu Trường gật đầu:" Dựa theo lời Trần hầu, cho hắn đãi ngộ thật cao, phái người tiếp xúc thật tốt với hắn, tốt nhất tranh thủ quốc vương Bách Thừa tự tới Đại Hán ... Thôi, ngươi đừng làm vội, báo tình hình cho hai lão già, để họ xử lý."
"Hai lão già nào ạ?"
"Sư phụ trẫm và Trần hầu ấy."
"Vâng."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com