Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 853 - Chương 854: Đại Vương Bị Bắt Rồi.

Chương 854: Đại vương bị bắt rồi.

Trong thái học, Phù Khâu Bá ngồi ở thư phòng, bên cạnh chất đủ các loại giấy.

Từ lần trước Lưu Trường khoe khoang đủ các loại tri thực hỗn tạp, ông chưa từng ra ngoài, đám đệ tử lo lắm, mỗi lần lẽn nhìn tình hình đều thấy lão sư không ngừng viết gì đó. Họ cho rằng bệ hạ phó thác lão sư chuyện gì đó nên không quấy nhiễu.

Lúc này giấy chất đống bên cạnh Phù Khâu Bá là thành quả của ông thời gian qua.

Hôm đó Lưu Trường nói rất nhiều, không chỉ là nội dung của Nho gia mà toàn bộ thứ liên quan tới học vấn mà y thấy được trong mơ đều nói ra hết. Những thứ đó tác động cực lớn tới Phù Khâu Bá, với người nghiên cứu học vấn, những tư tưởng cực kỳ tiến bộ đó ảnh hưởng tới nghiên cứu cả đời của ông.

Hiện giờ trong nhà học thuật thiên hạ, Phù Khâu Bá là đệ nhất, ở thời đại không có thánh nhân này, ông là thánh hiền đỉnh cấp rồi, mọi phương diện, ông đã nhìn thấu triệt.

Nhưng giờ đây Phù Khâu Bá lần nữa nhìn xung quanh với anh mắt hoang mang.

Ông già đáng thương nhiều ngày qua trong đầu toàn là những lời lẽ hoang đường của hoàng đế, tuy không thành hệ thống, tuy đi chệch với tư tưởng đương thời, nhưng chỉ một phần thôi đã khiến ông hoài nghi toàn bộ nghiên cứu trước đó.

Duy vật chủ nghĩa và duy tâm chủ nghĩa thì ông ta còn lý giải được, nhưng biện chứng duy vật luận thì quá đi trước thời đại rồi ... Hoàng đế gọi đó là triết học.

"Lão sư??" Mục sinh mang thức ăn tới đặt một bên, lo lắng cắt ngang trầm tư của Phù Khâu Bá:

Phù Khâu Bá ngẩng đầu lên, mắt đầy tơ máu, trông hơi đáng sợ, cười nói:" Làm các ngươi lo lắng rồi, thời gian qua ta nghiên cứu học vấn có chút mê muội."

"Rốt cuộc là học vấn gì khiến lão sư si mê thế?" Mục sinh tò mò định nhắn giấy lên xem:

Phù Khâu Bá đưa tay che đi:" Ngươi chưa thể xem, những thứ học vấn này khi chưa hoàn thiện, sẽ là đại họa."

"Lão sư, đệ tử nghiên cứu đã mười mấy năm."

"Chưa đủ."

Phù Khâu Bá không dám cho đệ tử xem những thứ này, Lưu Trường còn nói hệ thống chính trị do triết học diễn biến thành, thế giới không có hoàng đế, hoàn toàn do bách tính chi phối ... Thực sự đáng sợ, thứ đó truyền bá ra thế giới này thành vô quân vô phụ, Phù Khâu Bá lần nữa run lên.

Lưu Trường nói rất thoải mái, nhưng với Phù Khâu Bá rất đáng sợ, thiếu chút nữa ông báo quan.

Ông cẩn thận thu lại nội dung mình viết, hỏi Mục sinh:" Bình thường ngươi đưa cơm không quấy nhiễu ta, sao hôm nay đột nhiên lên tiếng, có chuyện gì?"

"Lão sư, hai thái tử đánh nhau ạ."

"Hai thái tử nào?"

Mục sinh giải thích:" Trong lúc lão sư nghiên cứu, có một thái tử nữa từ Thân Đọc tới, tên là Gia La gì đó, quốc gia của họ là kẻ địch với nước Khổng Tước. Sau khi nhập học, liền đánh nhau với thái tử Khổng Tước."

"Vì thù hận mà đánh nhau à?"

"Không ạ, vì Đại vương."

"Liên quan gì tới Đại vương?"

"Hai người họ đều không ngốc, biết trong thái học có công tử, đều muốn kết giao, làm bằng hữu với Đại vương, nên đanh nhau."

Phù Khâu Bá thở dài:" Sau này mâu thuẫn như vậy còn có, ngươi nên chú ý, không để họ xảy ra chuyện, giờ họ ở đâu?"

"Vì đánh nhau nên bị huyện nha đưa đi rồi ạ ... Cả Đại vương cũng bị đưa đi."

"Cái gì, sao lại đưa Đại vương đi?"

Đại vương Lưu Bột là đứa bé rất hiền hòa, ngoan ngoãn, sao lại bị đưa đi?

Mục sinh bất lực nói:" Vì Đại vương muốn khuyên can, nên tham gia vào cuộc chiến, người huyện nha nói Đại vương tham gia đánh nhau nên mang đi hỏi chuyện.

Phù Khâu Bá không ngồi yên được nữa, chống quải trượng rời thư phòng.

Trong đại lao huyện nha, Lưu Bột đờ đẫn ngồi đó, nó sao ngờ được có ngày mình vào nơi này. Hai vị thái tử A Kỳ và Gia Mạt Lạc ngồi hai bên Lưu Bột, mặt mày sưng vù, chẳng còn uy nghi thái tử, vào nhà lao rồi vẫn cứ chửi nhau không ngớt.

Hai người đang tranh cãi thì có một người xuất hiện ngoài chấn song, người đó còn rất trẻ, nhưng mặt mày cực kỳ hung bạo, rõ ràng bộ dạng tuấn tú, nhưng vì vẻ mặt mà trông có khí chất tàn khốc. Khác với Chất Đô, Chất Đô là lãnh đạm, còn kẻ này là điên cuồng, như muốn xông vào giết người bất kỳ lúc nào.

Lưu Bột sợ hãi rụt cổ lại.

"Ở đây có ba thư nhận tội, các ngươi ký cho ta."

Tên đó ném thư trước mặt ba người.

Lưu Bột nói:" Nhưng ta không đánh nhau."

"Đại vương, chớ làm khó thần." Tên đó xưng hô khách khí, nhưng ngữ điệu hung bạo như sẽ xông vào đánh người ngay tức thì:

Lưu Bột sợ không dám nói nữa, A Kỳ thấy đây là cơ hội, phẫn nộ mắng:" Chú ý thái độ của ngươi, ngươi chỉ là một tên tiểu lại thôi, huống hồ đại vương không tham dự đánh nhau, ngươi bằng vào cái gì định tội?"

Viên quan trẻ nghe vậy thì cười, phối hợp với bộ dạng của hắn, khác nào ma quỷ:" Người đâu, mang hai tên man di này ra."

Khi sĩ tốt muốn đưa họ đi, Gia Mạt Lạc vẫn chưa hiểu gì:" Có phải định thả bọn ta ra không? ... Á ..."

Vừa ra tới cửa tên quan trẻ đấm một phát làm hắn gục xuống.

Rất nhanh hai tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp huyện nha.

Một trung niên bụng phệ vội vàng chạy vào, ông ta là Trường An lệnh Tiết Sơn, a phụ là Quảng Bình Kính hầu Tiết Âu, bản thân không có tài năng gì nhưng dựa vào tước vị làm tới chức này.

"Ninh Thành, tên điên này, ngươi muốn hại chết tất cả bọn ta à? Người đâu, bắt Ninh Thành cho ta."

"Không cần làm phiền ngài!" Ninh Thanh vừa nói vừa đi ra:

Tiết Sơn giận giữ chất vấn:" Ngươi điên à? Ai bảo ngươi bắt thái tử Thân Độc, còn bắt cả Đại vương? Ngươi muốn chết cũng đừng kéo mọi người chết cùng."

Đôi mắt Ninh Thành rất điên cuồng:" Tiết công, hạ quan nghe nói, bệ hạ hạ lệnh, Đại Hán lấy luật pháp trị quốc, bất kỳ kẻ nào phạm luật cũng bị trừng phạt, chư hầu vương cũng không ngoại lệ. Trong mắt ta chỉ có kẻ phạm pháp, không có chư hầu và bình dân."

Tiết Sơn không muốn tranh luận với hắn, hạ lệnh:" Người đâu, mời người trong ra, giam Ninh Thành vào."

Mấy sĩ tốt xung quanh xông vào lao ngục, mấy người khác vây quanh Ninh Thành nhưng không dám ra tay, Ninh Thành cười nhạt, tự đi vào ngục.

Tiết Sơn thở phào, cả đời ông ta chưa từng gặp loại kẻ ác thế này, mọi thành ngữ ác liệt đều không thể hình dung hắn. Nhưng hắn có tài, thông qua học tập làm quan.

Hắn vừa tới Trường An chưa lâu tiếng ác đã vang dội, những du hiệp làm người ta đau đầu đều trốn càng xa càng tốt, không ai muốn trêu chọc tên điên lấy hành hạ người khác làm thú vui này.

Khi hai vị thái tử được mời ra thì đã bị đánh tét da rách thịt, Lưu Bột càng sợ hãi, mặt trắng bệnh.

Tiết Sơn thấy thế mặt đen xì, thằng điên đó diệt trừ càng sớm càng tốt:" Đại vương, thần quản giáo không nghiêm, làm đại vương sợ hãi rồi ..."

Lưu Bột ổn định lại tâm tình:" Không sao, không sao, chỉ là tên thuộc hạ này của ngươi ... Hung dữ hơn cả cường đạo."

"Thần nhất định trừng phạt hắn."

Khi Tiết Sơn chuẩn bị đưa ọ ra ngoài thì Phù Khâu Bá dẫn theo đám đệ tử đông đảo tới nơi, Tiết Sơn nhìn một cái đã thấy chóng mặt. Phù Khâu Bá thấy Lưu Bột không sao thì thở phào, nhưng nhìn hai vị thái tử toàn thân thương tích thì mặt mày nghiêm túc.

"Tiết hầu, thế này là sao, đánh nhau thôi mà bị trừng phạt thế này à?"

"Phù Khâu công bớt giận."

Tiếp đó Tiết Sơn liên tục nhận sai, sau Phù Khâu Bá càng có mấy nhóm người tới hỏi tội, ông ta cúi người liên tục. Mấy canh giờ sau, khi lưng đau không đứng lên được nữa thì đại nhân vật tới.

Lữ Lộc không nhiều lời:" Ninh Thành đâu, bệ hạ muốn gặp hắn."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment