Thế là Ninh Thành bị đưa vào xe tù mang đi, mặt hắn rất bình tĩnh, chẳng có lấy nửa phần sợ hãi. Lữ Lộc nhìn mấy lượt, tên này đúng là hung dữ.
Xe tù tới hoang cung, hai giáp sĩ giải tới Hậu Đức Điện. Lưu Trường ngồi ở thượng vị, mặt càng thêm hung bạo hơn Ninh Thành.
Ninh Thành tức thì quỳ xuống bái kiến, thái độ thành khẩn.
"Chính ngươi vô cớ bắt nhi tử trẫm, ngươi muốn chết à?"
Ninh Thành vội đáp:" Bệ hạ, thần cố ý làm thế!"
"Ồ, ngươi chê thân thích của mình quá nhiều à?"
"Bệ hạ, thần biết Đại vương vô tội, nhưng thần thân phận thấp kém, muốn gặp bệ hạ chỉ còn cách đó! Thần muốn ra sức vì bệ hạ."
"Sao ngươi biết sẽ gặp được trẫm mà không phải bị xử tử."
"Bệ hạ! Đại trượng phu nếu không thể làm tới quan hai nghìn thích, không kiếm được hai ngàn vạn quan tiền, không được bệ hạ sủng ái thì còn sống làm gì?"
Lưu Trường bị lời của hắn làm giật mình:" Nếu có mưu lược như thế, vì sao lại nói với trẫm."
"Bệ hạ là thánh quân thiên cổ, thần không nói, bệ hạ cũng nhìn ra, thần nói rồi còn được bệ hạ yêu thích. Huống hồ, thần tuyệt đối không nói dối bệ hạ, dù thật giết người phóng hỏa cũng sẽ nói thật với bệ hạ."
"Nói hay lắm!" Lưu Trường vỗ tay:" Người đâu, đưa tới đình úy!"
Ninh Thành không sợ, cũng không phản kháng, hành lễ với Lưu Trường để giáp sĩ đưa đi. Lữ Lộc lúc này mới đi tới, lo lắng nói:" Bệ hạ, kẻ này là tên điên không từ thủ đoạn, để lại nguy hại quá lớn, không bằng trực tiếp xử tử."
"Trẫm có thể dùng loại người như Chất Đô, nhưng không dùng loại ác độc này, có điều cũng không vội xử tử, tên này có chút tác dụng."
"Bệ hạ muốn dùng hắn à?"
"Sao trẫm lại dùng hắn chứ, ngươi biết hắn thích hợp cho quân vương nào dùng không? Đó là nơi mâu thuẫn trùng trùng, trên dưới không đồng lòng, chính lệnh khó xuống địa phương mới nên dùng loại thế này. Có điều dù dùng cũng phải nghĩ cách trói buộc hắn, không thể hắn làm loạn. Ngươi biết nơi nào thích hợp không?"
Lữ Lộc không cần nghĩ đáp:" Nước Triệu!"
Lưu Trường lắc đầu:" Thành kiến của ngươi với Triệu vương quá lớn, vậy là không được, Triệu vương vẫn có năng lực, ví dụ hắn ăn rất khỏe ... Trẫm muốn đưa hắn tới Tây Đình."
Lữ Lộc đúng là quen mỗi lần bệ hạ nói xấu địa phương thì nhất định là nước Triệu, không ngờ lần này lại khác:" Nhưng Tây Đình vương giỏi cai trị địa phương, biết dùng người."
"Trước tiên Khải có thể quản được Ninh Thành, ngươi phái tới chỗ Như Ý thì ngay hôm sau hắn bị chém đầu với tội mưu phản rồi. Khắp thiên hạ này trừ Từ ca ra chỉ Lưu Khải khống chế được khốc lại như Ninh Thành."
"Ngoài ra, xu thế phát triển của Tây Đình rất tốt, nhưng không có mấy người Hán, không có mấy quan lại. Vì tăng cường quốc lực, Khải không ngừng thu nạp man di khắp nơi, giờ lại có thêm người Thân Độc."
"Bởi thế cai trị Tây Đình là khó nhất, nay mâu thuẫn chưa lộ ra, nhưng sau này sẽ ngày càng nghiêm trọng, mấy chục tộc người, mấy chục loại ngôn ngữ, phong tục, tín ngưỡng... Nếu có người như Ninh Thành, Khải sẽ làm việc thuận lợi hơn."
Lữ Lộc vẫn lắc đầu:" Tên này quá tàn độc, chỉ sợ gây nên dân biến."
"Cái đó phải xem Khải, trẫm vẫn tin thằng nhãi đó, nó còn tàn nhẫn hơn Ninh Thành, ngươi yên tâm, nếu tên đó làm gì, nó sẽ dùng tốc độ nhanh nhất cho hắn biến mất."
Có điều hắn bắt nạt nhi tử trẫm, không thể bỏ qua được. Thế này đi, Táo đang rảnh, tùy tiện kiếm lý do để hắn với Táo ở với nhau mấy tối. Cứ bảo hắn bắt nạt Bột, Táo biết tự làm gì."
Lữ Lộc cười:" Thần biết rồi."
Nói xong đi an bài.
Lưu Trường ngồi một mình, thế lực Pháp gia dần mở rộng, số lượng khốc lại cũng tăng lên.
Chuyện này cần trấn áp mới được.
"Bệ hạ, thái hậu có lời mời."
Cận thị bẩm báo, Lưu Trường cười khổ, cái nên tới phải tới, Ninh Thành đúng là tên ngu xuẩn, nếu Bột xảy ra chuyện gì, dù là chỉ ở huyện nha một đêm, cả tông tộc hắn cũng phi thăng rồi.
"A mẫu!"
Lưu Trường gọi to xông vào Vĩnh Thọ cung, bên cạnh bà lúc này không có người lớn, chỉ có Lương và Tứ ngoan ngoãn ngồi đó. Lưu Lương ngồi dán sát vào đại mẫu, trông rất tội nghiệp, còn bên kia Lưu Tứ đang hưng phấn kể đại mẫu nghe huynh trưởng bị khiêng vào, toàn thân thương tích, năm tay mình bảo mình kế thừa tước vị Đại vương ....
Thấy a phụ đi vào hai đứa cũng phản ứng khác nhau, Lưu Lương mừng rỡ chạy về phía Lưu Trường, Lưu Tứ sợ hãi nấp sau lưng Lữ hậu, nói nhỏ:" Đại mẫu, a phụ không cho bọn cháu nói chuyện bên ngoài với người, lát nữa a phụ mà đánh cháu, đại mẫu phải giúp cháu nhé ..."
Lữ hậu cười khẽ, tất cả mọi người trong hoàng cung đều đau đầu vì Lưu Tứ, chỉ Lữ hậu là rất thích nó.
Nhìn nó, Lữ hậu luôn nhớ tới Lưu Trường khi còn nhỏ, thần sắc, ngôn ngữ, động tác, phải nói là phục chế hoàn mỹ.
Cả cái khí chất đáng ghét kia cũng học y hệt.
Đám quần hiền, xá nhân của Lưu Trường đều rất thích nó, nhất là Hạ Hầu Táo, còn tặng nó một cỗ chiến xa, Lưu Tứ mừng phát cuồng, nắm tay Hạ Hầu Táo biểu thị sau này tặng hắn một thụy hiệu tốt.
Hạ Hầu Táo rất vui, đánh nó một trận.
Lưu Trường vừa đi vào đã mắng: "Thằng nhãi này nói linh tinh, đại ca ngươi hoàn toàn không bị thương! Huống hồ nhi tử của trẫm không vào lao ngục thì còn ra thể thống gì?"
"A phụ nói đấy nhé!" Lưu Tứ sáng mắt:
"Trừ ngươi!" Lưu Trường bế Lương ngồi trước mặt Lữ hậu:" A mẫu đừng nghe thằng nhãi này đổ dầu vào lửa, không biết nó học đâu ra, cứ như phụ nhân, suốt ngày ba hoa phét lác."
Lữ hậu nhìn xoáy Lưu Trường:" Trước đó ta nghe nói tới một kẻ tên Triệu Vũ, làm việc tàn độc, danh tiếng truyền tới cả chỗ ta ... Nay lại có một kẻ tên Ninh Thành. Con cứ thích dùng loại người này, như thế chúng càng nhiều thêm, không phải chuyện tốt."
"A mẫu, con biết mà, người sẽ yên tâm, con sẽ giải quyết."
Trang trí trong Vĩnh Thọ điện không xa hoa nhưng rất có dụng tâm, trong phòng nhiều cây, đều là kỳ trân dị thảo từ các nơi, luôn có mùi hương nhẹ. Lưu Trường thời gian qua vì bận giải quyết hậu quả sự kiện trước nên chưa tới đây, mỗi lần tới đều cảm thấy mệt mỏi, thoải mái cùng a mẫu kể chuyện xảy ra trong nước.
Lữ hậu hỏi:" Nghe nói Trương tướng đang chế Lịch pháp, chuyện này con có để ý không đấy?"
"Vâng, ông ấy làm lịch pháp và nhạc luật gì đó, có gì to tát đâu, vài ngày là xong, chẳng tác dụng gì với quốc gia, như đồ trang trí trên y phục vậy."
Thấy thái độ nhi tử hời hợt như vậy, Lữ hậu không vui: "Sao con có thể coi thường lịch pháp như thế?"
"Chẳng qua là quy định lúc nào ăn cơm, lúc nào đái ỉa, có gì quan trọng."
"Thằng nhãi!"
Lữ hậu lấy quải trượng, Lưu Trường thất kinh, vội ngồi thẳng người, nghiêm túc nói:" Đương nhiên phải coi trọng, ăn uống đái ỉa là chuyện vô cùng quan trọng, con người có ai là không ỉa .."
Lữ hậu thiếu chút nữa chửi bậy, bà và Hàn Tín đều là người hết sức nghiêm nghị, lúc nào cũng dễ dàng bị thằng nhãi này làm mất kiểm soát:
"Đại Hán lấy nông làm gốc, ngươi lúc nào cũng nói hưng nông lại không coi trọng lịch pháp, lịch pháp là để làm nông, là căn bản nông tang thiên hạ. Hiền tài thông qua quan sát thiên văn biết diễn biết khí hậu, hiểu quy luật trời đất mà làm ra lịch pháp, từ đó định ra lúc nào trồng, lúc nào thu hoạch ..."
"Thiên văn ... Khí hậu ..." Lưu Trường lẩm bẩm:" Bảo sao Lục Giả nói không tự mình làm được, không phải tính ra bốn mùa ngày đêm à?"
"A mẫu, con tới chỗ Trương tướng giúp chế định lịch pháp đây, chuyện này a mẫu đứng lo, con am hiểu thiên văn địa lý, có thể xưng là thiên tử đệ nhất học vấn thiên cổ ..." Lưu Trường không biết nghĩ ra cái gì kích động không nồi yên được nữa, trước khi đi còn nói:" Phải rồi a mẫu, thời gian trước người nhờ Xu chiếu cố bồn hoa, bị thằng nhãi này làm hỏng rồi."
Lưu Tư tức thì bày ra vẻ vô hại: "Đại mẫu, thực ra là do Lương làm đấy."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com