"Sư phụ!"
Âm thanh cực kỳ có sắc thái cá nhân của Lưu Trường xuyên qua đại môn truyền tới tai Trương Thương, Trương Thương đang cầm bút viết run một cái, rất nhanh bình phục rồi thở dài.
Tiếng thở dài còn chưa dứt thì Lưu Trường đã tới trước mặt, tay còn xách theo quà, không biết thuận tay lấy ở nơi nào.
Lưu Trường rất không khách sáo đặt quà xuống, nhìn trước mặt Trương Thương, đều là tư liệu lĩnh vực thiên văn:" Sư phụ, trẫm biết thời gian qua sư phụ bận chuyện lịch pháp tới không có thời gian sinh con, nên chuyên môn mang tới ít đồ bổ dưỡng. Đều là những thứ Hạ Vô Thư dùng dưỡng sinh."
Vậy là rõ nguồn góc của quà rồi.
"Bệ hạ đi thăm Hạ Vô Thư rồi à?"
"Đúng, con chó ... Lão tiên sinh cao bệnh ở nhà suốt, trẫm đành phải tới thăm, không ngờ ông ấy không ở Trường An, nói là đi tìm thuốc."
Trương Thương sai nhi tử nhận quà, lại cảm tạ hoàng đế quan tâm, sau đó hỏi mục đích tới đây.
"Trẫm tới giúp sư phụ biên soạn lịch pháp." Lưu Trường ngẩng cao đầu tuyên bố chắc nịch:
Trương Thương biết rõ đứa đệ tử này, tuy nói bất học vô thuật, nhưng ở phương diện số học có thiên phó không tệ, đưa số liệu cho y xem.
Lưu Trường nhận lấy, thi thoảng gật đầu làm Trương Thương kinh ngạc, vậy mà bệ hạ cũng hiểu à?
Với năng lực của Lưu Trường cùng lắm hiểu công thức, còn thiên thể vận hành, thiên thể vận hành, thất chính ngũ vị, nhị thập thứ mà cũng hiểu sao?
"Bệ hạ thấy thế nào?"
"Chữ không tệ."
Tất cả kỳ vọng của Trương Thương tức thì biến mất, mình không nên hi vọng gì vào thằng nhãi này mới đúng.
Lưu Trường lấy bút của Trương Thương, vẽ ra mặt trời, mặt trăng cùng với hành tinh xung quanh, đúng trình tự là được:" Sư phụ xem này, mặt trăng quay quanh trái đất, trái đất tự quay quanh mình và quay quanh mặt trời nên có ngày đêm luân phiên bốn mùa thay đổi ... Sư phụ vẽ tinh đồ theo cái này, nếu không sẽ sai lầm."
Trương Thương chẳng buồn đáp, thứ này có ai không biết, quan trọng phải biết chính xác chứ không phải vẽ bừa vẽ bậy như thế.
Lưu Trường gãi cằm:" Thế này trẫm làm cái kính viễn vọng trước như thế sư phụ mới nhìn rõ, nếu không trẫm nói gì, sư phụ không hiểu."
Rõ ràng ngươi mới là người không hiểu.
Trương Thương thở dài:" Vậy mới bệ hạ làm, còn thần tiếp tục nghiên cứu cái này."
"Lão sư đừng thất vọng, cái trẫm vừa vẽ là đúng, dù sao đợi kinh thiên văn ra, lão sư biết ngay ... Lão sư đừng vội tính, dễ tính sai, cổ nhân nói một năm có 360 ngày là sai ..."
"Thần biết, thần tính ra một năm có 366 ngày."
Lưu Trường sững người, đôi khi y thực sự kính phục vị lão sư này, không chỉ ông mà còn nhiều đại gia số học nữa, họ rất lợi, bằng vào công cụ thô sơ mà đã rất chính xác rồi.
"Có gì không đúng sao?"
"Không phải, đợi trẫm làm ra công cụ, lão sư sẽ không vất vả thế nữa."
"Bệ hạ là đế vương của Đại Hán, còn rất nhiều việc phải làm, lại vừa khỏi bệnh, đừng vì chuyện này mà mệt nhọc quá độ, bệ hạ về nghỉ ngơi đi ạ."
"Không sao, trẫm nhất định làm ra, trẫm tuyệt đối không từ bỏ." Lưu Trường nghiến răng lập lời thề:
Sau đó.
"Ngươi phải làm ra cho trẫm, làm không ra thì ngươi đừng hòng làm thứ khác." Lưu Trường ngồi ở trong thượng phương phủ, chỉ bản thiết kế trước mắt, thái độ cực kỳ kiên quyết:
Trần Đào nhìn qua một cái là hiểu ngay, bệ hạ muốn làm thứ lưu ly mới. Nhiều người nghĩ thủy tinh là sản vật cận đại, thực tế thủy tinh xuất hiện rất sớm, được gọi là lưu ly, nhưng khác với thủy tinh hiện đại là rất thô, dù làm độ trang sức cũng rất kém.
Thứ Lưu Trường cần làm thì lưu ly hiện giờ không đáp ứng đủ yêu cầu.
"Bệ hạ, thứ này hơi ..."
"Sao, làm không được à? Ngươi biết Trương tướng mệt mỏi cỡ nào không, ông ấy cả ngày vất vẻ tính toán thiên thể. Làm ra thứ này mang ý nghĩa đột phá với lịch pháp, còn vận dụng vào nhiều thứ .... Sao ngươi không có chút chi khí nào thế?"
"Bệ hạ, không phải thần không dám làm, mà là không biết phải làm thế nào."
"Không phải trẫm nói cho ngươi cách làm rồi à? Ghi trên giấy, nghiên cứu kỹ sẽ làm được ... Vẻ mặt người thế nào thế, ngươi xem bây giờ thực ấp của ngươi đã 5000 hộ, cả Chu Bột cũng không bằng ngươi, ngươi phải xứng đáng chứ? Nếu không phải nghĩ cho bách tính ... Bách tính Đại Hán khổ biết bao, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc ..."
Trần Đào đã quá quen với ngôn từ của bệ hạ rồi, thậm chí hắn có thể đọc thuộc lòng, dù sao bệ hạ làm cái gì cũng do nhu cầu bức thiết của bách tính. Hắn không hiểu lưu y thì liên quan gì tới bách tính chứ? Đương nhiên bệ hạ thế nào cũng có cách liên hệ hai thứ không liên quan với nhau, nên Trần Đảo không hiểu.
Dù sao hoàng đế muốn ông ta toàn lực làm thì bất kể thế nào, Trần Đào cũng phải cắn răng làm thôi. Trương Thương vất vả, chẳng lẽ mình lại không vất vả à? Có điều hết cách rồi, ai bảo người ta là quốc tướng ...
Dặn dò Trần Đào xong, Lưu Trường về hoàng cung.
Ở trong xe, y không ngừng lắc đầu, ài trẫm vì thiên hạ này mà quá vất vả rồi, đã hơn mười ngày chưa đi săn, suốt ngày bận bịu.
...................
"Ngươi là Ninh Thành?" Trong đại lao đình úy, một hán tử cao lớn uy mãnh nhìn người trẻ tuổi dưới đất, chất vấn:
Ninh Thành ngẩng đầu nhìn người đó, ánh mắt có thể khiến giáp sĩ đình úy khiếp sợ của hắn lại không tác dụng gì với đối phương, tráng hán bực mình:" Nãi công hỏi ngươi đấy."
"Đúng là ta, ngươi là ai?"
" Ta là a phụ ngươi."
Hạ Hầu Táo xông tới đám luôn, Ninh Thanh cao lớn nhưng đâu phải là đối thủ, huống hồ hắn còn bị trói, thế là bị người kia đập đập điên cuồng. Hắn vẫn chửi bới:" Trói ta lại rồi đánh mà là tráng sĩ à, thả ta ra ..."
Nhưng tên kia chẳng có tính thần võ thuật nào hết, cứ cưỡi lên người Ninh Thành đánh tới khi ngất xỉu, lúc này Hạ Hầu Táo thở hồng hộc đứng dậy, bảo giáp sĩ mang cơm nước cho mình.
Đợi khi Ninh Thành tỉnh lại thì Hạ Hầu Táo đã khôi phục sức lực:" Ngươi tỉnh rồi."
"Thứ chó ..."
Cứ như thế Ninh Thành rốt cuộc cảm thụ được thế nào là thống khổ tận cùng, Hạ Hầu Tào chỉ cần Ninh Thành tỉnh lại là đánh, đánh, đánh tới ngất luôn, còn không đánh chỗ hiểm, nếu lỡ tay đánh bị thương còn có y giả cứu chữa.
Thời gian qua Hạ Hầu Táo chứa đầy bụng tức, giờ có cái bao cát mang tới, hắn cơ bản không giải thích gì cả, cứ thế dày vò.
Ninh Thành cũng bị đánh tới mất ý chỉ phản kháng, bình thường hắn thích nhất là hành hạ tội phạm, người rơi vào tay hắn là không ai lành lặn. Hắn thích nhất là làm lớn chuyện, biến không thành có, vì đả kích thế lực du hiệp, hắn bắt cả người vô tội đánh tới khi người ta nhận tội mới thôi.
Lưu Trường rất thích ăn miếng trả miếng, Hạ Hầu Táo ngày ngày tới hỏi, ngươi có nhận tội không?
Ninh Thành không nhận, hắn không nhận thì ăn đòn, giống hệt trước kia hắn đối đãi với người ta, có lẽ đây gọi là báo ứng.
Cứ như thế kiên trì mười ngày, khi Ninh Thành lần nữa tỉnh lại thì người kia biến mất rồi. Cả đời hắn chưa bao giờ vui mừng như thế, hắn bị tên man di đánh đủ rồi, toàn thân băng bó, đầu tới giờ còn choang choáng.
Một sĩ tốt đi vào nói:" Ngươi bị trừ bỏ tước vị, đày đi Tây Đình."
Nghe sự trừng phạt này, Ninh Thành không sợ, hắn còn mừng, chỉ cần không chết là thành công, hoàng đế đã nhớ hắn rồi. Hắn thề một ngày mình đắc thế, sẽ tìm tên cẩu tặc đánh mình báo thù.
Rất nhanh Ninh Thành được thả ra, giáp sĩ đứa hắn tới ngoại ô, nơi này có rất nhiều người, trong đó không ít là tội nhân, thậm chí có vài hán tử hùng tráng. Những người này đều là lang trung, quan viên bị phái tới Tây đình.
Người tới càng lúc càng nhiều, cuối cùng hơn 800.
Ninh Thành cau mày, lòng thầm tính, đây rõ ràng là bệ hạ tặng nhân tài cho Tây Đình, Tây Đình đang thiếu nhiều quan lại. Nghe nói Tây Đình vương là người làm việc dứt khoát quyết đoán, vì hạn chế bách tính ra ngoài mà giết chết người bỏ trốn ... Đây là cơ hội cho mình.
Hắn mừng rỡ nhìn đám quan lại xung quanh nhếch môi, có một ngày ta sẽ cưỡi lên người chúng.
Rất nhanh trong đám đông xảy ra náo động, có kỵ sĩ tới gần, Ninh Thành biết đây hẳn là quan viên tới đưa họ tới Tây Đình, nhón chân lên nhìn.
Gây phút đó tráng hán cưỡi tuấn mã như nhận ra hắn đang nhìn, cười gằn.
Không ngờ phải không, vẫn là nãi công đây.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com