Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 856 - Chương 857: Chọc Nhầm Người Rồi.

Chương 857: Chọc nhầm người rồi.

"Con chó già, rốt cuộc ngươi cũng tới."

Lưu Trường hai bóp cổ Triệu Gia nhấc hắn lên, đáng thương cho Triệu Gia hai tay tóm lấy tay bệ hạ, ra sức kêu:" Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng."

"Nào, cho trẫm biết, ngươi không sao chứ, ngươi không sao chứ?"

Lưu Trường ra sức lắc, Triệu Gia thực ra rất trẻ, còn cao lớn, nhưng trong tay Lưu Trường không là cái gì cả.

Triệu Gia tất nhiên biết vì sao hoàng đế tức giận như thế, vội nói:" Bệ hạ, tất cả là do đám tòng sự sử viết, thần bận rộn quản lý địa phương không liên qua tới thần."

"Không liên quan tới ngươi à? Trẫm một tháng nhận được bốn mươi lần hỏi thăm của ngươi, sao còn đi làm quận thủ, không đi ra cửa làm tên trông cửa ấy."

Triệu Gia khóc không ra đước mắt, chẳng biết phải đáp thế nào:" Thần nhận tội, thần sẽ không để thuộc hạ viết loại tấu thế nữa ..."

Lưu Trường bấy giờ mới ném hắn ngã lăn ra đất, Triệu Gia lầm cồm bò dậy, không dám phủi bụi đất trên người, đứng một bên chờ đợi bệ hạ hỏi chuyện.

"Ta hỏi ngươi, các ngươi khai khoáng ra sao rồi?"

"Nước Triệu không thiếu công cụ, sắt khai thác xong cũng không dùng tới, cho nên liên hệ với nước Yên, bọn thần đem mỏ giao thương cổ khai thác, sau đó bán cho nước Yên, mọi người đều vui ... Xin bệ hạ xem, đây là tình hình nửa đầu năm, đây là kế hoạch sau này, thần muốn thiết lập mấy nhà xưởng lớn, toàn lực sản xuất nông cụ, không bán sắt mà bán các loại công cụ hoàn thiện cho nước Yến."

"Được đấy, các ngươi định bán tháo cho nước Yên à?"

"Dạ!"

"Bỏ đi, suy nghĩ của ngươi không tệ, nhưng nước Yên có tiêu hóa nổi nhiều sản phẩm như vậy không?"

"Đương nhiên có ạ, nước Yên nhiều dũng sĩ, nhưng không giỏi chế tác, ở mặt thương phẩm rất thiếu thốn, bọn thần có bao nhiêu họ mua bấy nhiêu ..."

Dưới sự thúc đẩy của chủ nghĩa trọng thương do Lưu Trường khởi xướng, nhiều địa khu bắt đầu biến cách, bỏ mô hình tự cấp tự túc, bắt đâu chuyển sang lợi dụng thương cổ, tích cực tiến hành mậu dịch với xung quanh. Giữa huyện với huyện, quận với quận tới giữa nước với nước, hoạt động thương nghiệp ngày một sôi động. Trong quá trình này lợi nhất là nước Lương, bọn họ vốn giàu có, tích lũy tư bản sung túc, sau khi cải biến cơ cấu, nhanh chóng biến thành quả cầu tuyết.

Hậu quả là các vùng Toánh Xuyên bị tác động cực lớn, không biết bao nhiêu thương cổ táng gia bại sản, thứ làm ra không bán được, vì đồ nước Lương rẻ hơn, lại cuồn cuộn đổ vào.

Lương vương tuy thật thà, nhưng bản chất vẫn là ham công to, hắn không hạn chế gì thương cổ trong nước, mặc thương nghiệp thoải mái phát triển. Theo lời Giả Nghị nói, chuỗi sản nghiệp của họ cực yếu ớt, một khi mắt xích nào đó có vấn đề, cả thị trường sẽ sụp đổ.

Giả Nghị hi vọng nước Lương hạn chế phát triển thương nghiệp đôi chút, phát triển phi tốc không phải chuyện tốt, cơm ăn từng miếng không sẽ chết nghẹn.

Nước Lương cũng theo mệnh lệnh triều đình, hạn chế thương cổ điên cuồng lập xưởng.

Nay quặng sắt ở Triệu cũng khả năng biến thành chuỗi sản nghiệp lấy nước Triệu làm trung tâm, nếu phát triển quá mức sẽ gây ra vấn đề như nước Lương.

"Bệ hạ cứ yên tâm, thần đã nghe chuyện ở nước Lương rồi, thần lấy mạng bảo đảm, tuyệt đối không làm ra chuyện nguy hại cho bách tính."

"Tốt, trẫm tin ngươi." Nghe xong báo cáo Lưu Trường gật đầu, phất tay:" Từ hôm nay trở đi, ngươi đứng ở đại môn hoàng cung, đại thần ra vào đều phải hỏi thăm, bốn ngày sau xéo về cho trẫm."

"Vâng ạ."

Triệu Gia cứ tưởng chính tích của mình đủ làm hoàng đế quên chuyện kia, không ngờ đường đường thiên tử Đại Hán lại hẹp hòi thế.

Sau đó các đại thần ra vào hoàng cung đều nghi hoặc nhìn một tiểu lại canh đại môn ai ra vào cũng nhiệt tình hỏi thăm, sao tiểu lại này giống Quảng Nghiêm hầu thế.

Cùng lúc đó Chu Thắng Chi đứng trên lâu thuyền, cuộc sống của hắn đang rất tệ, nhìn tấm bản đồ sơ sài xấu xí, lại nhìn hải dương bao la vô bờ phía trước, than:" A phụ, con có lẽ phải đi trước một bước đây ..."

Không chỉ Chu Thắng Chi, thời gian qua Triều Thác sống rất tệ, gặp đủ loại phiền phức, từ ngự sử tới đình úy, không hiểu sao ngự sử cứ dùng những từ ngữ không chính xác trong tấu biểu trước kia của hắn để kiếm chuyện. Đình úy thì vì chuyện hắn trị thủy mà xua đuổi bách tính tới tiến hành đàm thoại. Mỗi lần như thế mất cả ngày.

Cho dù quan hệ của Triều Thác với đồng liêu xưa nay rất tệ, nhưng không bị nhắm vào một cách rõ ràng như thế.

Điều này làm Triều Thác khó hiểu, tất nhiên cũng rất căm hận.

Triều Thác cùng thái tử ngồi cùng xe, đánh xe là Trình Bất Thức, Lưu An đang cùng hắn tham khảo chế độ tuyển chọn quan viên:" Vậy là ổn thỏa rồi, quan viên các nơi thăng tiến vẫn làm như cũ, nhân thủ khuyết thiếu thì dựa vào chức vụ khác nhau tiến hành khảo hạnh, nội dung chủ yếu do phụng thường phủ soạn ra, nội dung bảo mật nghiêm ngặt. Năm nay có thể tiến hành khảo hạnh toàn quốc quy mô lớn, xem thành quả ..."

Triều Thác là người làm việc chú trọng hiệu suất, sáng nghĩ ra chính sách, tối muốn đi làm ngay.

Đúng là đôi trời sinh với Lưu Trường.

Lưu An tính tình thích ổn thỏa hơn:" Ta thấy nên tiến hành khảo hạnh quy mô nhỏ vài lần ở Trường An rồi mới phổ biến toàn quốc, sai cũng dễ sửa. Chuyện quan lại ảnh hưởng lớn, thay đổi thường xuyên dễ gây hỗn loạn."

Triều Thác nóng nảy nói:" Điện hạ, cách tân xưa nay là chuyện không tiến ắt lùi, cách tân không triệt để chỉ có bại."

Lưu An không phải thằng nhóc con trước kia nữa, không dễ thay đổi suy nghĩ:" Cách tân cũng chưa chắc là đúng, phải biết tốt xấu đã rồi mới có thể tiến hành."

"Chuyện cách tân này là đúng."

"Vì sao?"

"Mệnh lệnh của bệ hạ không thể sai."

Lưu an ngớ ra, đang định tranh cãi với tên ưng khuyển hoàng đế này thì có người chặn xe. Lưu An nhìn sang, là đình úy Tuyên Mạc Như, đây là vị trưởng bối có quan hệ thân thiết với a phụ, hắn vội xuống xe bái kiến.

Triều Thác phẫn nộ:" Các ngươi lại tới à? Ta có thù oán gì với các ngươi mà cứ nhắm vào ta? Gặp không hỏi, lại không cho nghỉ ngơi, suốt ngày nói linh tinh ... Ta nhất định tấu lên hoàng đế giết Trương Thích Chi."

Lưu An cũng ngăn cản đình úy bắt người:" Trọng phụ, thời gian qua luôn có người tới tìm Triều công, làm ngài ấy sống không yên, rốt cuộc vì sao?"

Tuyên Mạc Như nói nhỏ:" Điện hạ đừng hỏi, tên này đắc tội với hai người không nên đắc tội, đây là ý hai vị đó ... Đình úy không muốn nghe họ, cũng không ngăn được, nên do thần chấp hành."

Lưu An cả kinh:" Rốt cuộc hắn đắc tội với ai mà Trương Thích Chi cũng không dám ngăn cản, chẳng lẽ là đại mẫu ta?"

Tuyên Mạc Như thì thầm vài câu:" .... Nghe nói hắn chửi bọn họ là cẩu tặc già không chịu chết ngay trước mặt họ, nếu không phải bệ hạ còn dùng tới hắn thì thảm rồi."

Lưu An hít sâu một hơi, sao đi chọc vào hai vị đó.

"Dù sao sau này bệ hạ tránh xa hắn ra, nên này không đổi cái tính đó đi, sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng. Ài tên này ..."

"Trọng phụ, ta biết rồi, phải rồi trọng phụ, bình thường nên tới hoàng cung nhiều chút, ta phụ hay nhắc tới trọng phụ ..."

Lưu An lôi kéo quan hệ một phen, Tuyên Mạc Như hiển nhiên rất hưởng thụ, cười ha hả rồi đi.

"Điện hạ, chuyện này không nên tham dự." Trình Bất Thức nói:" Chế độ này làm tốt tuy có công lớn, nhưng làm việc với loại người như Triều Thác thực sự quá nguy hiểm, đừng vì hắn mà đắc tội với người khác."

"Ta không tham công, ta chỉ muốn học cách làm việc thôi. Ngươi nói xem, trên triều có ai giỏi chính sách hơn Triều Thác không?"

Trình Bất Thức ngẫm nghĩ hồi lâu:" Có, nhưng không nhiều."

"Thôi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tự làm, Triều Thác qua nóng vội, không thể làm theo ý hắn, ta muốn tiếp nhận chuyện này, đi tìm a phụ thôi."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment