Giáp sĩ như lang như hổ kéo bọn họ đi, Lữ Lộc vẫn chưa kịp phản ứng, Lưu Trường vẫn mắng chửi:" Quách Giải nhiều lần phạm tội, chưa tới 15 đã giết người, chính là vì mụ yêu tinh này bao che. Tới khi hắn giết cả nhà người ta, sợ tội mới đi khắp nơi gây án, đào mộ người, gian dâm thê nữ người ta, giết thương cổ qua lại, lăng trì người tranh chấp. Mụ già này bao năm bao che ngoại tôn, tội phải thêm một bậc, phải lăng trì rồi chặt đầu, cuối cùng chém ngang lưng ..."
Lữ Lộc môi run run, chộp lấy tay Lưu Trường: "Bệ hạ, không được, không được, bệ hạ làm thế quần thần sẽ lấy cái chết khuyên gián."
Lưu Trường hít sâu một hơi nén giận:" Trẫm biết, nói ra đều tại lão già hôn quân đó, đi phong tước cho một mụ lừa đảo, tướng sĩ liều mạng tác chiến sẽ nghĩ gì?"
"Lộc, thanh danh đều hư ảo, không cần để ý như thế, trẫm vì bách tính trừ hại, bách tính sở dĩ tôn trọng bà ta là vì không biết ngoại tôn bà ta làm gì, nếu biết sẽ bái tạ ngươi."
Lữ Lộc còn nói gì được nữa, đành phải nhận thôi.
Nhưng chuyện xử tử Hứa Phụ không dễ dàng như thế.
Quần thần vì chuyện này bôn ba, lý do của bọn họ cái gì mà tuổi tác, cái gì mà không phải đích tôn, tội chưa tới mức chết. Nguyên nhân chủ yếu là vì bà ta quen biết quá nhiều, họ lo sẽ thành vụ án như Vũ Tội, kéo cả bản thân vào.
Trừ nguyên nhân đó, đa phần họ phản đối vì phản đối.
Giả Nghị vì thi hành chính sách trọng thương bị rất nhiều đại thần phản đối, họ cho rằng thương cổ sớm muộn cũng khiến Đại Hán diệt vong, chỉ trọng nông mới lâu dài. Bọn họ không dám đối đầu với Lưu Trường, nhưng đại thần bên cạnh Lưu Trường là đích ngắm tốt.
Triều nghị hôm sau, triều đường sặc mùi thuốc nổ.
Lên tiếng đầu tiên là Lục Giả, ông ta không liên quan gì tới Hứa Phụ, mà xuất phát từ lễ pháp.
"Bệ hạ, Lễ Ký nói, bát thập, cửu thập viết mạo, thất niên viết điệu, điệu dữ mạo, tuy có tội nhưng không phạt."
"Nước Tần bạo ngược cũng từng lập luật, không xử hình pháp với trẻ dưới mười tuổi, già trên hoa giáp. Chỉ cần không phải đích thân giết người thì đều được xá miễn."
"Khi thái hậu chấp chính từng ban lệnh, người trên bảy mươi không cần chịu hình phạt."
"Nay bệ hạ muốn xử tử Hứa Phụ, không phù hợp với quy định với người trên bảy mươi, hai là bà ấy không tự mình giết người, thần cho rằng, nên xá miễn tội chế."
Bắt đầu từ thời Chu, Hoa Hạ chính thức có pháp lệnh đặc xá cho ba loại người, gồm trẻ nhỏ, người già và người tàn tật. Truyền thống này đời đời kế thừa, dù là nước Tần nổi tiếng bạo ngược cũng tiếp nối pháp lệnh đó, còn hoàn thiện thêm. Không được trừng phạt trẻ nhỏ, nhưng cha mẹ đứa trẻ bị trừng phạt, không được trừng phạt người già, nhưng con cái phải bị phạt thay, không xử phạt người tàn tật, nhưng người trông coi bị phạt.
Triều Hán cũng kế thừa luật này.
"Nếu có luật như thế, trẫm tất nhiên phải tuân thủ."
Nghe hoàng đế nói vậy, quần thần mừng rỡ.
Lục Giả tự tin, ông ta mang cả thái hậu ra, có thể áp chế hoàng đế, chỉ có thể là thái hậu.
"Nhưng, trẫm chuẩn bị thêm một điều vào luật, Trương Thích Chi."
Trương Thích Chi vội đứng dậy nhìn hoàng đế.
Lưu Trường phất tay:" Thêm vào một điều, nếu phạm tội cực ác, nếu người bị hại cũng có tam xá thì ngoại lệ."
Lục Giả cả kinh định lên tiếng, Lưu Trường lạnh lùng nhìn ông ta:" Trong mấy trăm người bị Quách Giải hại chết có trẻ nhỏ, có người già trên bảy mươi, có người tàn tật, vì không nghe lời hắn, xung đột với hắn, bị hắn giết thì sao? Tội này còn được xứ miễn thì trẫm không cho."
"Bệ hạ, Quách Giải làm ác, liên quan gì tới ngoại đại mẫu? Đây là hành vi bất nhân."
"Trẫm man di, trẫm không phải người! Hậu nhân chớ giống trẫm."
Lục Giả thống khổ nhắm mắt lại, ông ta cũng hết cách rồi.
Nhưng vẫn có đại thần chưa từ bỏ, một ngự sử đứng lên, nhà ông ta quan hệ gần gũi với Hứa Phụ, mỗi năm tặng lượng lớn tiền tài, hi vọng con cháu được xem tướng mà nổi danh.
Ông ta thận trọng nói:" Bệ hạ, thần cho rằng vì làm tặc mà diệt tộc là thái quá, thiên hạ sợ hiểu lầm bệ hạ vì bản thân bị động đất thương tích nên giận lây người khác, tổn hại uy vọng bệ hạ. Không bằng bệ hạ trị kẻ gây tội, xá miễn người khác, yên lòng thiên hạ."
Lưu Trường cười lớn:" Động đất là thiên tai, trẫm không trách ai cả. Nhưng vài trăm mạng người mất đi chỉ có Quách Giải đền mạng thì thiệt quá."
"Nhưng Quách Giải giết người, người khác không tham dự."
"Không tham dự, nhưng mỗi năm Quách Giải tặng lễ vật cho mụ yêu tinh, châu báu trên người mụ ta dính đầy màu tươi, mụ ta rất hưởng thụ. Tộc nhân mụ ta dựa vào thanh danh mụ ta mà tàn hại bách tính khắp nơi, con cháu mụ ta dựa vào quen biết mụ ta hành hung khắp nơi, mụ ta nhiều lần cầu xin hối lộ, cứu ngoại tôn mình, mụ ta vô tội à?" Lưu Trường hiển nhiên phẫn nộ cực điểm:
Nhưng quan viên kia không lùi bước:" Nay bệ hạ tự mình báo thù cho người bị hại, bọn họ hẳn là cũng khoan thứ rồi. Ngược lại, bệ hạ vì họ mà giết một người già, sợ là linh hồn họ bất an."
"Ồ!" Lưu Trường ngẩn ra, sau đó vẫy tay:" Ngươi nói có lý lắm, lại đây nào."
Lữ Lộc thất kinh, nhưng quan viên kia vui vẻ đi tới, Lưu Trường kệ lễ pháp, khoác vai ông ta:" Giờ trẫm có chút do dự, người bị hại không còn, trẫm vì họ giết nhiều người như vậy, bọn họ mà bất an thì trẫm phạm tội lớn rồi."
"Không bệ hạ vì họ mà báo thù, đây là đại ân, chỉ là, cần giết kẻ thủ ác là được.
"Song trẫm vẫn tò mò người bị hại sẽ nghĩ gi, thế này đi, ngươi đi hộ trẫm một chuyến."
"Dạ??"
"Ngươi đi hộ trẫm, tìm những người bị hại kia, giúp trẫm hỏi suy nghĩ của họ xem xem họ có muốn xá miễn cho những kẻ kia không. Nếu có thì nói với trẫm một tiếng, nếu không thì khỏi cần làm phiền trẫm nữa ...."
Viên quan kia ngây ra, cuối cùng cũng hiểu rồi, sợ tới nhũn người ngã xuống."
"Bệ hạ! Thần có tội!
"Bệ hạ! Tha mạng!"
"Bệ hạ!"
Bộ dạng của ông ta còn kinh khủng hơn cả Hứa Phụ, chẳng ích gì, giáp sĩ vẫn lôi đi xềnh xệch.
Lưu Trường cười tạm biệt:" Thay trẫm nói với họ một tiếng, có gì bất mãn tới tìm trẫm, trẫm sẽ ra mặt cho họ."
Quần thần tới lúc này còn ai dám nói thêm gì nữa, ngả Lưu An tham dự triều nghị cũng chỉ lặng lẽ đứng trong quần thần, chứng kiến hết quá trình ngang ngược cực độ của a phụ.
Lưu An thấy, nếu mình bị nhiều người phản đối như vậy, mình hẳn sẽ nghĩ lại hành vi của bản thân. Những lời của Lục Giả đã làm hắn dao động, rất có khả năng làm theo lời ông ta.
Có điều Hứa Phụ sống chết thế nào không phải chuyện Lưu An bận tâm, muốn tự mình soạn nội dung khảo hạch, nhưng Lục giả không đồng ý, ông ta muốn quyền khảo hạch hạn chế ở phụng thường. Đây là một quyền lực cực lớn, ai có thể định ra nội dung khảo hạch, người đó có thể dựa vào đấy chọn ra quan viên có lợi cho mình.
Lưu An dù lấy ra chiếu lệnh giao cho hắn làm, Lục Giả nói "thái tử không tiện xen vào", kiên quyết không chịu. Lưu An có thể dâng tấu, để a phụ ép Lục Giả giao quyền cho mình. Nhưng sẽ có hai vấn đề, một là a phụ đã giao cho mình làm, mình không xử lý được thần tử, lại nhờ tới a phụ, vậy là không ổn.
Ngoài ra, thái độ của Lục Giả cũng rất quan trọng, vì khi khảo hạch không thể thiếu phụng thường phủ tổ chức, bằng vào đám xá nhân của Lưu An thì làm được sao? Nếu Lục Giả không muốn phối hợp, giả bệnh không làm được gì.
Khi Lưu An và Lục Giả vẫn đang giằng co chuyện nội dung, tên cự khấu Lũng Tây bắt đầu được thẩm phán. Lưu Trường gọi Hứa Phụ tới thẩm vấn, tâm tư của Lục Giả bị thu hút hết vào đây.
Khi Lục Giả phản bác a phụ, Lưu An cũng nghĩ làm sao phản bác lại ông ta, nhưng không ngờ phương thức giải quyết của a phụ lại như thế.
Lưu An sững sờ, té ra làm hoàng đế còn có thể như thế à?
Hắn thực sự được mở mắt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com