Tan triều, quần thần thở dài, mỗi người tản đi một hướng, tinh thần sa sút tới mức chẳng còn muốn thảo luận gì với nhau, hoàng đế tự xưng man di rồi, các ngươi còn muốn nói gì nữa? Chỉ có Lưu An vẫn rất tinh thần đuổi theo Lục Giả.
"Lục công, tam đại xá bị a phụ chà đạp rồi, có điều ngài yên tâm, tam đại xá sau này vẫn hữu dụng, có ta đây, ngài không phải lo điểm ấy." Lưu An phát hiện ra thứ Lục Giả để ý, vì thế đem thân phận của mình ra lấy lòng, đồng thời cũng là uy hiếp, nếu giờ ông đắc tội ta, tương lai ta phá đi thứ ông bảo vệ:
Lục Giả không trả lời, hắn không để ý tới hắn,
Có vài đại thần đi tới, mỗi người một câu biểu thị tức giận hoặc an ủi Lục Giả, Thành Dương vương căm phẫn nói:" Nay trong triều có hạng gian thần như Trương Bất Nghi, Triều Thác, Giả Nghị, Lữ Lộc, bọn chúng tụ tập với nhau đầu độc hoàng đế, tàn hại bách tính, các vị chớ hành động vội, sau này nghe ta sai bảo."
Mấy đại thần nói vâng.
Cùng rời hoàng cung, Lưu An vẫn đi theo Lục Giả.
"Lục công, chuyện khảo hạch này tối quan trọng, không thể trì hoãn nữa, ngài muốn đối phó với gian thần, ta có thể giúp ngài. Nếu nội dung khảo hạch không giao cho ta làm, khả năng sẽ rơi vào tay đám Trương Bất Nghi ..."
Lưu An khuyên mãi tới tận phủ Lục Giả.
"Ngài nghĩ cho kỹ, a phụ ta không biết tới lễ, ông ấy không để ý tới mấy thứ đó, ta thì khác, thứ này do ta phụ trách, đảm bảo giúp ngài chiêu mộ những hiền tài như ngài, không phải như loại Trương Bất Nghi.
Lục Giả đột nhiên dừng lại, vô cùng bình tĩnh nhìn Lưu An:" Vì kẻ yếu đòi lại công bằng, sao có thể nói là không biết lễ? Cái gọi là lễ, chính là trị kẻ bất nghĩa."
"Điện hạ có thể nghe, nhưng đừng học, chỉ bệ hạ mới đạt tới trình độ vô lễ mà có lễ, điện hạ đại khái là không đạt được tới trình độ như bệ hạ đâu. Về phần khảo hạch, thần tự làm, nếu điện hạ nhất định muốn làm thì theo bên cạnh thần, xem làm việc thế nào. Thế nào là hiền tài, thế nào là gian tặc, thần tự biết, không cần điện hạ giúp."
Lưu An nhìn Lục Giả như biến thành con người khác, sực tỉnh hét lên:" Ông và a phụ thông đồng."
"Khắp thiên hạ đều là thần tử bệ hạ, điện hạ sao phải kinh ngạc như thế?" Lục Giả điềm nhiên đám:
"Ta, ta ..." Người đứng đầu chống lại gian tặc trên triều lại là người của a phụ, Lưu An nãy giờ khác gì tự vả mặt mình, má nóng rát:
"Điện hạ, thần không phải là người không hiểu lý lẽ, nhưng chuyện trọng đại, điện hạ lại không có kinh nghiệm. Huống hồ có Triều Thác, nếu để điện hạ làm, ắt bị hắn ảnh hưởng, khi đó chuyện thành vô cùng quá khích. Điện hạ thực sự muốn làm, vậy thì phải do thần chủ đạo, điện hạ nghe thần an bài."
Có thể khiến Lục Giả nhượng bộ như thế, Lưu An thỏa mãn rồi:" Đa tạ Lục công."
Lục Giả mỉm cười, thản nhiên tiếp nhận thái tử hành lễ.
............ ..........
"Bệ hạ, hôm nay Lục Giả phối hợp với bệ hạ thật hay, thần cũng không biết ông ấy ngả về phía bệ hạ." Lữ Lộc cười nói:
Lưu Trường kinh ngạc:" Sao ngươi biết?"
" Hôm nay có ba đại thần đứng ra phản đối bệ hạ, hai người bị bệ hạ chửi mắng té tát, chỉ Lục Giả là bệ hạ không nhắc tới ... Thần liền biết đó là an bài của bệ hạ."
"Xem ra trẫm vẫn làm quá lộ liễu, sau này trẫm phải mắng Lục Giả vài câu chó già ... À, nhắc tới chó già, Hạ Vô Thư về chưa?"
"Bệ hạ, nay các nơi lập y quán, thiếu thuốc men, Hạ Vô Thư dâng tấu nói muốn xuống địa phương mở vườn thuốc nên chưa về."
"Ừ, về nhớ nói với trẫm một tiếng."
"Vâng!" Lữ Lộc lại lấy ra một phong thư:" Bệ hạ, thư của Táo, hắn đã về Lũng Tây. Lần này hắn không ra tay mà Ninh Thành đã thảm vô cùng rồi, nghe nói tựa hồ thái tử hạ lệnh cho những lang trung đi cùng, những người này suốt ngày kiếm chuyện với hắn. Nhất là Lý Quảng, ngày đánh ba lần làm Táo không dám ra tay, sợ hắn chết."
Lưu Trường ngạc nhiên:" Hắn sợ cái gì, chỉ cần hắn không tự tay giết người thì không sao."
"Dạ??"
"Ngươi không nghe Lục Giả nói à? Tam đại xá, người khuyết tật phạm tội không được hỏi tội, Táo làm sai cũng không phải sợ, người cần sợ là Hạ Hầu tướng quân, người trông coi mới bị phạt mà."
"Ha ha ha ha !"
Lữ Lộc không nhịn được cười, đám huynh đệ bọn họ tụ tập với nhau hay trêu chọc Hạ Hầu Táo, tên đồng bọn không thông minh lắm đó. Chỉ cần có hai quần hiền tụ tập với nhau thôi là Hạ Hầu Táo thành trò cười, hay tướng lĩnh hải quân cô độc quá lâu như Chu Thắng Chi không cách nào cùng quần hiện tụ tập cũng cùng thuộc hạ nói đùa về Hạ Hầu Táo. Như có ai lái thuyền va phải đá ngầm, hắn sẽ chửi ngươi học lái thuyền từ Hạ Hầu Táo à?
Vì thế trong hoàng đầu quân, nhưng ai mà lái thuyền bừa bãi, lạc đường, sẽ bị gọi là Táo
Gió vi vu thổi qua sân, không gặp cản trở gì cả.
Trong sân chẳng có gì, trông rất trống trải, giữa sân là một cái cây, chẳng biết bị ai cưa mất, bất kể là ổ chó hay là chuồng dê đều trống, ngay cả vườn rau dưới sân tường cũng chẳng thấy gia cầm tìm cái ăn. Kho ở phía đông mở rộng, bên trong phải để lương thực cũng trống không, càng cho thấy chủ nhân nghèo khó.
Nhưng đây không phải là phủ quý tộc đi xuống, mà là phủ của tam công đương triều, ngoài treo biển Hoài Âm hầu.
Đúng, đây là phủ Hàn Tín, quy mô này phóng lên gấp mười lần chẳng bằng một trạch viện của Lữ Lộc, chẳng khác gì trạch viện bách tính bình thường. Chỉ bốn gian phòng, một là phòng nghỉ ngơi của Hàn Tín, một là thư phòng, hai cái còn lại cho hạ nhân và tiếp khách.
Có điều cơ bản nhà Hàn Tín không có khách.
Trời đã sáng, Hàn Tín chưa dậy.
Hạ nhân trong phủ không dám kinh động ông, bắt đầu quét sân, hai võ sĩ rèn luyện như thường lệ. Đến trưa mới có giọng không mấy sức sống của Hàn Tín:" Cơm nước."
Hàn Tín là loại người ngủ dậy rồi vẫn nằm, đến khi đói mới dậy ăn cơm.
Tối ông không có giờ ngủ cụ thể, đôi khi đọc binh pháp xuyên đêm mới ngủ, ăn uống không kén chọn, có ăn là được.
Ở phương diện nào đó Hàn Tín rất dễ hầu hạ, ông ngồi trên giường, thong thả ăn cơm, dù sao chẳng có chuyện gì để làm. Chuyện triều đình không liên quan tới ông ta, tâm tình tốt thì làm, không tốt thì ở nhà, cũng chẳng ai tới bái phỏng, luôn sống một mình ở đây.
"Đại vương, có khách tới."
Gia thần báo, người theo Hàn Tín từ xưa đều xưng hô như vậy.
Hàn Tín cảnh giác:" Không phải là thằng nhãi đó chứ?"
"Không ạ, là Khúc Nghịch hầu."
Nghe không phải là Lưu Trường, Hàn Tín thở phào:" Tiếp ông ta một chút, ta đi thay trang phục."
Trần Bình đợi ở sân rất lâu, nói ra chưa có ai dám để ông ta phải đợi lâu như vậy. Hán Tín đi ra hành lễ:" Vào thư phòng đi."
Trần Bình nhìn quanh cười:" Nơi này mát, ngồi đây đi."
Hai người ngồi xuống cọc gỗ, cận thị mang rượu thịt lên, Trần Bình khen:" Người đời nói Chu Xương là tam công sống thanh bần tiết kiệm nhất, hôm nay xem ra lời đó không đúng."
Mặt Hàn Tín tối đen:" Ta có trạch viện rất lớn, hơn đây chục lần."
"Ồ thế à? Ở đâu thế?"
"Giờ là thượng phương phủ."
Trần Bình đột nhiên muốn cười:" Dù vậy ông cũng không cần thế này, sân không có chó, chuồng không có lợn, vượn rau không có gia cầm, lương thực cũng không có là sao?"
"Chó bị thằng nhãi đó mượn đi săn, nói là sẽ trả sớm, bốn năm rồi không biết còn sống không? Lợn dê gì đó bị y ăn hết rồi, lương thực cũng thế ... Con cái cây kia bị y đem nướng thịt, đúng còn cổng sơn đỏ, ta vốn tốn nhiều thời gian làm ra ...." Hàn Tín bị nói trúng chỗ đau, thao thao bất tuyệt kể tội thằng nhãi kia:
"Ta có hơn ba trăm cuốn sách, thằng nhãi đó cứ tới là thiếu đi hai ba quyển."
"Còn môn khách nữa, ta vốn có hơn mười hào kiệt, đều võ nghệ xuất chúng, bị y mượn đi nước Đại rồi."
Trần Bình hoàn toàn không có cơ hội xen mồm vào, Hàn Tín phẫn nộ chỉ mặt đất:" Chỉ có đất là chưa bị y đào."