Trần Bình nghe Hàn Tín kể tội thằng nhãi nào đó mà sinh đồng cảm vô cùng, thở dài:" Nhà ta vốn có mấy chục con gà, mỗi lần y tới đều bắt gà nhà ta nói tặng ta, ta ăn hết một miếng mà y đã ăn sạch rồi. Sau nhổ rau nhà ta ..."
Hàn Tín chưa nói hết: "Còn chưa phải tệ nhất, ông không biết, thằng nhãi đó đi khắp nơi làm hỏng thanh danh của ta, thứ binh pháp thê thảm của y, vậy mà nói là do ta dạy! Y nói đánh bại ta, bắt sống ta đã đành, lại nói chiến sự Tây Vực do y dạy ta đánh ..."
Cái này Trần Bình càng chung căm phẫn: "Đúng thế, bất kể xảy ra chuyện gì, y cũng đổ cho ta, ta tài đức gì, chuyện ác ở Đại Hán đều do một mình ta làm sao?"
Hai vị lão thần thế là tìm ra điểm chung, lớn tiếng thảo phạt thằng nhãi bất nhân bất nghĩa đó, càng nói càng hợp ý, thậm chí còn uống vài chén rượu.
Cơm no rượu say, Trần Bình mới nói mục đích tới đây.
"Chuyện đã thành, quốc vương Bách Thừa không lâu nữa sẽ tới Trường An bái kiến bệ hạ, Khổng Tước vương ắt sẽ không thể ngồi yên, đợi ông ta cũng tới Trường An bái kiến kéo theo nhiều quốc vương khác, Đại Hán có thể tăng cường ảnh hưởng tới Thân Độc ... "
"Người Thân Độc có kẻ địch chung là Đại Hạ, Đại Hạ nay bị uy hiếp từ Hung Nô, nóng lòng liên hệ với Đại Hán. Lấy Khổng Tước uy hiếp Bách Thừa, lấy Đại Hạ uy hiếp Khổng Tước, lấy Hung Nô uy hiếp Đại Hạ. Về phần Hung Nô không cần nữa, chỉ cần thấy cờ của ông là chúng bỏ chạy rồi."
Hàn Tín rót rượu cho Trần Bình:" May có ông, Phùng Kính không có năng lực gì cả, nếu có ông chỉ bảo, ta không cần lo nữa."
"Chính sách sau này ta viết xong rồi, ông thu lấy đi, trong vòng năm năm có thể làm theo đó." Trần Bình đem sách mình viết ra:
Hàn Tín không nhận lấy:" Chuyện này ta không sở trường, ông giao cho Phùng Kính là được."
"Ông biết tình hình của ta, e không cầm cự được bao lâu nữa."
"Thằng nhãi đó nuôi mấy trăm thái y mà không ai chữa được cho ông a? Ông đừng nản, thằng nhãi đó thiết lập Y học, thế nào chẳng chữa được."
Gia Thần lại đi vào:" Đại vương, có khách ạ."
Hàn Tín và Trần Bình tức tốc cảnh giác:" Thằng nhãi kia à?"
"Là công tử của đại vương ạ."
Hàn Tín tức thì cau mày, Trần Bình ngạc nhiên nhìn sắc mặt Hàn Tín thay đổi. Rất nhanh có một người trẻ tuổi đi vào, Trần Bình chưa từng nhìn thấy hắn, nhưng có thể nhận ra ngay là thân sinh nhi tử của Hàn Tín vì khuôn mặt như đúc từng một khuôn, thần sắc có phần hoảng loạn, rụt rè nhìn hai vị trưởng bối.
Hàn Tín nổi giận:" Còn không mau bái kiến Khúc Nghịch hầu?"
Hàn Oanh vội bái Kiến Trần Bình, Trần Bình gật đầu sau đó đứng dậy:" Quân hầu đoàn tụ với con, vậy ta không quấy rầy nữa, hôm nào chúng ta kiếm chỗ ăn cơm."
Hàn Tín tiễn Trần Bình đi, đây là đãi ngộ chưa ai từng có. Khi ông ta quay về, Hàn Oanh vẫn có vẻ sợ hãi.
"Không có lệnh của ta, ai cho ngươi về?"
Hàn Oanh vội giải thích:" A phụ, không phải ạ, con có chuyện quan trọng, con sắp thành gia, không dám tự quyết, tới bàn với a phụ ..."
Hàn Tín gật đầu:" Với ai?"
"Một hộ nhân gia người Đường, tuy quan chức thấp, nhưng gia giáo rất nghiêm."
Hàn Tín chẳng hứng thú muốn nghe:" Ta biết rồi, ngươi muốn thành gia thì thành gia đi, ta cho phép."
"Đa tạ a phụ." Hàn Oanh mừng rỡ vẫy tay, tức thì có người mang rất nhiều đồ vào:
Hàn Tin lần nữa nhíu mày không vui:" Cái gì đây?"
"A phụ, là lễ vật con mang tới, đều là y phục đẹp, a phụ thử xem có vừa không?"
Hàn Tín miệng mắng nhưng vẫn đưa tay ra, y phục rất vừa vặn, hình thể của ông ta nhiều năm không đổi, bộ y phục này rất xa hoa, chế tác cầu kỳ, mang phong cách nước Sở rõ ràng. Hàn Tín vốn uy vũ, mặc y phục này vào càng khí phách, từ "ông chú sa sút" thành người Sở phong lưu.
Sắc mặt Hàn Tín tốt hơn rất nhiều:" Cần gì mang nhiều y phục thế, một mình ta mặc sao hết?"
Hàn Oanh chợt nói:" A phụ, chuyện là thế này, Lễ nói, nhi tử trưởng thành một ngày phải ba lần bái phỏng hỏi thăm tình huống phụ mẫu. Phụ mẫu quá 50 phải tự mình bê cơm hầu hạ, mỗi tuần phải làm bộ y phục thích hợp ... Hơn mười năm qua con bái kiến a phụ có bảy tám lần, trước vốn trong nhà nghèo khổ không làm được điều đó, nay còn làm nhiều y phục là vì Lễ."
Nụ cười nhẹ trên mặt Hàn Tín biến mất ngay, Hàn Oanh chưa nhận ra:" Số y phục này cùng kích cỡ, a phụ đều mặc vừa. Người đâu, đem y phục cất đi."
Hàn Tín nghiêm mặt không phản ứng.
"A phụ, người cho con thành gia, con về thành gia trước, đợi có con sẽ dựa theo ..."
"Không cần, đợi ta chết rồi mang nó tới, ta còn có chuyện không tiễn.
Hàn Tín đứng dậy rời đi, Hàn Oanh vẫn quy củ hướng phía Hàn Tín nói xin ông ta ăn ngon, ngũ kỹ, chiếu cố bản thân. Rõ ràng là lời chiếu cố phụ mẫu, nhưng nói ra vô cùng ngượng nghịu, như đang hát ca, phù hợp với lễ phép, nhưng không hợp với khẩu vị Hàn Tín.
"Cút!"
Trong phòng truyền ra tiếng rống của Hàn Tín, Hàn Oanh vội ngừng ca hát, vội vàng rời đi, nhanh như lúc hắn tới.
Hàn Tín ngồi trong phòng, sắc mặt ác liệt cực điểm, nhìn đống y phục mới, khinh thường đẩy đi.
Nửa ngày sau, bình thường chỗ Hàn Tín chẳng ai tới, hôm nay có vẻ khách khứa đặc biệt nhiều.
"Sư phụ!"
Bên ngoài chợt truyền tới tiếng kêu lớn, sau đó cửa bị đá ra, thằng nhãi cao lớn đi vào, tay cầm bó rau mới nhổ:" Sư phụ, nghe nói huynh đệ của đệ tử tới, đệ tử mang theo lễ vật, để hai người thấy tài nghệ của ..."
"Ta đánh chết thằng nhãi ngươi!"
Hàn Tín mặt lạnh tanh, Hàn Oanh cúi đầu ngồi bên, hắn vốn ra tới cổng thành sắp đi rồi, nhưng Lưu Trường vì Lưu Trường hạ lệnh, Lữ Sản liền đưa hắn về đây. Theo lời Lưu Trường nói, thế nào cũng phải ăn một bữa hẵng đi.
Tính cách Hàn Oanh hoàn toàn khác a phụ, đối diện với mệnh lệnh của Lưu Trường, không dám có chút kháng cự nào, thậm chí thấy Lưu Trường, sợ tới mức quỳ sụp xuống dùng đại lễ khấu bái. Lưu Trường giữ lấy hắn, không cho làm thế, bảo coi như huynh đệ là được.
Hàn Oanh càng khiếp sợ, hắn chẳng qua chỉ là một huyện thừa, sao dám làm huynh đệ với hoàng đế.
Lưu Trường đào một cái hố trong phủ Hàn Tín, đốt lửa, được giáp sĩ giúp đỡ, rửa con gà không biết lấy từ đâu:" Thứ này gọi là gà ăn mày, là món ngón do trẫm phát minh, lấy lá sen bọc lại, sau đó vùi xuống. Đợi khi lấy ra, thơm lắm, thứ này hiện mới chỉ a mẫu trẫm được ăn, các ngươi là người thứ hai ..."
Hàn Oanh bày ra vẻ chăm chú lắng nghe, mặt đầy vẻ nịnh nọt lấy lòng, rất cứng nhác.
Hàn Tín cười lạnh:" Cái phủ này của thần cũng chỉ có đất là chưa từng bị bệ hạ họa hại, giờ đất cũng bị moi ra rồi, thần không có gì phải lo nữa. Cái phủ này dù trộm vào cũng khóc bố thí đồ mới đi ..."
Thấy a phụ nói chuyện với hoàng đế chẳng khách khí gì, Hàn Oanh sợ tới tái mặt:" Bệ hạ, a phụ thần không có ý đố, xin bệ hạ ..."
Lưu Trường thoải mái phất tay:" Không sao, trẫm là người rộng lượng, chưa bao giờ để bụng."
Khóe mắt Hàn Tín giật giật, Lưu Trường liền đi xa hơn chút:" Sư phụ không biết, vì ba con gà này mà trẫm tốn công không ít. Khúc Nghịch hầu suốt ngày không làm việc đàng hoàng, trẫm tới bái phỏng mà trong nhà không có ai. Cái lão già đó gần đây suốt ngày ra ngoài, tìm không thấy, chẳng biết đi gặp nhân tình nào ... Trẫm đành đi bái phỏng Phó Thanh, may nhà hắn còn có người ..."
Hàn Tín mặt tối đen, hít sâu một hơi nhẫn nhịn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com