Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 861 - Chương 862: Hắn Là Hàn Oanh.

Chương 862: Hắn là Hàn Oanh.

Rất nhanh ba con gà cháy đen được Lưu Trường moi từ trong đống tro tàn ra, Hàn Oanh nhìn thịt gà đen xì, mấy lần muốn khen mà nói không ra. Lưu Trường xấu hổ lắm, không đúng, lần nào cũng thành công, sao lần này lại cháy?

Hàn Tín lạnh lùng nói:" Tay nghề bệ hạ khá quá, trước xét nhà, giờ muốn hạ độc thần à?"

"Khụ khụ, khẳng định là gà có vấn đề, tên Phó Thanh đó xưa nay đối đầu với trẫm, nhất định hắn lấy mấy con gà dễ cháy ra đối phó với trẫm. Trẫm về sẽ tước bỏ tước vị của hắn." Lưu Trường quyết không nhận lỗi về mình:

Hàn Tín xưa nay có là ăn, thêm vào gia vị Lưu Trường mang tới, thấy cũng được. Lưu Trường cũng không để ý phần cháy, ăn ngấu nghiến. Hàn Oanh càng không nói gì, cẩn thận ăn.

"Oanh đệ, trẫm nghe nói ngươi vốn nhậm chức trong quân, sao lại làm huyện thừa?"

"Bẩm bệ hạ, đó là an bài của Đường quốc Trương tướng, thần tài học kém cỏi, không gánh được trọng trách."

"Nơi này không có quân thần, đừng khẩn trương thế."

Lưu Trường sai giáp sĩ mang rượu tới, ba người vừa ăn vừa uống, tửu lượng Hàn Oanh không tốt, nhưng hoàng đế ban không dám từ chối. Hàn Tín ăn xong đi vào phòng, không để ý tới họ.

"Trẫm thấy người và sư phụ chẳng nói chuyện gì cả."

Có lẽ Hàn Oanh uống say rồi, không quá gò bó nữa nói:" Từ nhỏ thần không được a phụ yêu thương, do thần bất tài, phụ lòng a phụ, nên a phụ không muốn nói chuyện với thần."

"Trẫm thấy bộ dạng ngươi giống nhị ca trẫm, từ nhỏ bị a phụ a mẫu yêu cầu nghiêm khắc, cuối cùng cũng giống ngươi, nếu không có trẫm, huynh ấy chẳng dám nói chuyện với a mẫu.

"A mẫu thần thì khác, thương thần lắm, khi còn nhỏ luôn bênh vực thần, không cho a phụ đánh."

" Không tệ, a mẫu trẫm thì cùng a phụ trẫm đánh trẫm."

Khi xưa Hàn Tín mưu phản bị bắt, Hàn Oanh chưa tới năm tuổi, a mẫu qua đời, xung quanh xa lánh, hắn cứ lênh đanh hết Sở tới Đường, không thân thiết với a phụ, cũng chẳng có bạn bè gì.

Lưu Trường kỳ thực biết sơ qua chuyện của hắn:" Lão trượng ngươi làm gì?"

"Là một lý chính."

"Bảo sao chịu gả nữ nhi cho ngươi, trẫm thấy ngươi về đón cả nhà tới đi, Trường An thiếu một huyện thừa."

Hàn Oanh lần này không vội tuân lệnh, ấp úng nói:" Thần vẫn nên ở bên kia."

"Ngươi cứ nghe trẫm nói, ở Trường An ngươi sẽ kết giao được với nhiều bằng hữu, người ở đây không phải đều sợ lão sư, trẫm có thể giới thiệu cho ngươi Lữ Lộc, Lữ Sản, Chu Á Phu, Chu Kiên, Tuyên Mạc Như ... Trẫm hay tụ tập với họ, đều là người đáng kết giao, sẽ không vì thân phận ngươi mà xa lánh. Nơi này có nhiều người lợi hại, ngươi có thể theo họ học chính vụ, ngươi còn trẻ, có thể tới thái học học một hai năm."

"Huống hồ nơi này gần a phụ, tương lai có con, để ông ấy chăm sóc giúp."

Hàn Oanh cười chua chát:" Chỉ sở a phụ trách tội."

"Ngươi không hiểu con người lão sư, ông ấy mồm thì mắng mỏ, không cho tới gần, nhưng thực ra trong lòng mong ngươi ở bên cạnh lắm. Ngươi không cần quá chú ý lễ tiết, chẳng qua bị mắng vài câu, sợ gì ..." Lưu Trường chọc vai hắn nói nhỏ:" Sư phụ già rồi, đánh sao nổi chúng ta."

Hàn Oanh kinh hãi:" Bệ hạ, nhi tử sao có thể ra tay với a phụ?"

"Phun rắm, trẫm bảo ngươi đánh ông ấy à, trẫm nói không sợ bị đánh, ông ấy đánh ngươi không đau, dám chụp nồi đen lên đầu trẫm!"

"Thần không dám!"

Ngày hôm sau.

"A phụ, con chuẩn bị ở lại Trường An."

"Ngươi ở lại làm gì?"

"Con muốn bồi tiếp a phụ."

"Không cần, về nước Đường đi."

Ngữ khí Hàn Tín vẫn lạnh nhạt như cũ, Hàn Oanh lấy can đảm nói:" Con đã quyết rồi."

Hàn Tín phất tay:" Ngươi thích ở đâu thì ở không liên quan tới ta."

Nói xong đi vào phòng.

Lưu Trường ở xa nháy mắt, Hàn Oanh thở phào mỉm cười.

Trường lão gia xưa nay nói là làm, không chậm trễ.

"Đây là Hàn Oanh, con của thái úy, trẫm coi như bảo đệ, tên không râu là Lữ Lộc." Lưu Trường giới thiệu:

Lữ Lộc vốn mỉm cười, nghe vậy mặt đen xì, chỉ râu lún phún:" Thần có râu."

Lưu Trường chân thành nói:" Ngươi nên tiếp xúc với Lộc nhiều hơn, trông hắn ác liệt, nhưng rất tốt, đáng kết giao. Vì trong nhà hắn có tiền. Phú Giáp Hầu đấy, nghe tới chưa? Gia sản khắp thiên hạ, xét nhà hắn đủ Bắc quân ăn hai mươi năm."

"Đây là Lữ Sản, thành môn giáo úy, tiếp xúc với hắn nhiều vào, sau này lén ra khỏi thành."

"Đây là Chu Á Phu, đệ tử của a phụ ngươi, đương nhiên khác môn sinh đắc ý như trẫm, hắn chỉ học được chút bề ngoài, đánh trận kém xa trẫm. Nhà hắn nhiều gia cầm ..."

"Đây là Chu Kiên, đệ đệ của a phu, làm điển khách, trẫm lấy gia vị nhà hắn, hắn có thể giúp ngươi có được nhiều thứ ở ngoại bang."

"Đây là Tuyên Mạc Như, hắn làm ở đình úy, thân cận với hắn rất hữu dụng."

"Đây là Phàn Thị Nhân, làm thái học thừa, ngươi vào thái học sẽ được hắn chiếu cố."

"Đây là Lư Tha Chi, nhậm chức ở Bắc quân, nếu đánh nhau với ai có thể gọi hắn."

"Đây là Lữ Chúng, làm ở tướng phủ, chả có tác dụng gì, không cần kết giao."

Lưu Trường kiêu ngạo giới thiệu:" Họ đều là hiền tài, người đương thời gọi là quần hiền Trường An."

Mọi người nghe giới thiệu đều không thoải mái, Lữ Chủng càng nói thẳng:" Ngươi đừng thân với bệ hạ, bệ hạ sẽ tới nhà ngươi lấy đồ, vay tiền không trả ..."

Lưu Trường tung chân, Lữ Chủng né ngay.

Mọi người cười to, không có lễ nghi gì hết, cả thân phận hoàng đế mà họ còn chẳng để ý, nói gì tới con thái ý, khoác vai hắn lôi vào đoàn thể quần hiền. Nhân lúc đông người, mọi người lại lôi Hạ Hầu Táo ra làm trò cười, cảnh tượng này Hàn Oanh cả đời chưa thấy.

Trêu Hạ Hầu Tào xong bọn họ trêu tới Phàn Kháng.

Về phần nói Phàn Kháng có bị Phàn Thị Nhân giận không à?

Đáp án là không, hắn còn nói trước.

"Nghe nói hắn ở đảo Oa nhìn trúng một con khỉ?"

"Ta còn nghe nói hắn uống say, coi con khỉ thành Táo, cùng nó tâm sự chuyện trong nhà."

"Ha ha ha ..."

Cả đám cười to nghênh ngang đi trên đường, người khác đều né tránh, bọn họ cứ thế tới Ngũ Đỉnh lâu, dọc đường cười nói không dứt. Hàn Oanh cũng cười không thôi, những người này quá thú vị, hơn nữa gan to bằng trời, ai dũng dám trêu, nói đủ lời đại nghịch bất đạo.

Đoàn người đi thẳng lên lầu cao nhất, dọc đường còn thấy không ít người quen.

Những người này thấy Lưu Trường, ai nấy mặt mày kinh hãi, vội vàng hành lễ, Lưu Trường phất tay bảo đừng làm phiền.

Khi họ sắp lên lầu cao nhất, một tiểu tư ngăn lại.

"Gia chủ, lầu cao nhất có khách."

Lữ Lộc định mắng, Lưu Trường ngăn lại:" Có phải là ông già beo béo trăng trắng?"

Tiểu tư cười:" Không phải ạ, nghe nói là một triệt hầu."

Lưu Trường thở phào, đi thẳng lên trên, giọng oang oang:" Thứ chó má nào dám chiếm vị trí của nãi công?"

Trên lầu một người ngồi giữa đám vũ nữ, ăn thịt uống rượu, khoái hoạt vô cùng, nhìn đoàn người đi lên thì sững sờ.

Lưu Trường cũng sững sờ.

"Nhị ca, sao huynh ở đây?"

Không sai, vị triệt hầu kia là Lưu Doanh.

Lưu Doanh hắng giọng, mặt mày nghiêm túc mắng Lưu Trường:" Thân là quân vương lại thường qua lại chỗ này, miệng đầy lời tục tĩu, ăn nói tùy tiện, không có lễ nghĩ, còn ra thể thống gì nữa! Đệ trị quốc thế à, thân là quân vương ..."

Lưu Trường cắt lời:" Thái y đã cảnh cáo huynh rồi, không được buông thả, sức khỏe huynh đã kém lại còn như thế là sao?"

"Đại trượng phu ngay cả chút chuyện mình thích cũng không thể làm còn sống làm gì?"

A phụ có bao nhiêu khuyết điểm, sao huynh học cái tệ nhất? Lưu Trường mặt tối đen dẫn Hàn Oanh ra:" Hàn Oanh, đây là vị huynh trưởng mà trẫm từng nói ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment