"Bệ hạ không uống bớt đi được à?"
Tào Xu nhíu mày ra hiệu cho giáp sĩ dìu Lưu Trường vào, Lưu Trường nằm trên giường rên hừ hừ, nàng chỉ biết lắc đầu, thay y phục rồi lau mặt cho y.
Phàn Khanh chạy vào gọi:" Đại tỷ."
Thấy Lưu Trường ngủ say, nàng mắng:" Lại đi Ngũ Đỉnh lâu à?"
"Nghe nói nhi tử thái úy tới, chàng khoản đãi người ta, đây là chính sự." Tào Xu giải thích thay, nàng có thể mắng Lưu Trường, nhưng vẫn giữ thể diện cho y:
"Đâu ra chính sự, toàn chuyện trộm gà bắt chó."
Trong ba phu nhân, vì Phàn Khanh và Lưu Trường lớn lên cùng nhau, nàng chẳng nể nang gì, tới giờ cũng vẫn gọi là Trường, chưa từng gọi y là bệ hạ.
"Muội tới đây làm gì?"
"À, thiếu chút nữa quên mất, Tứ chạy rồi."
"Cái gì?" Tào Xu cả kinh:" Chạy bao giờ, phái người đi bắt chưa?"
"Tỷ đừng lo, thằng nhãi đó vừa chạy ra khỏi đại môn hoàng cung một đoạn thì bị giáp sĩ bắt rồi ... A mẫu nó đang đánh nó."
Tào Xu mặt buồn khổ, mình sống chẳng dễ dàng, phải chiếu cố bao nhiêu đứa, chẳng đứa nào nghe lời:" Ta biết rồi, lát qua, giờ muội ngăn Nga lại, đừng để đánh Tứ bị thương."
"Vâng!" Phàn Khanh cười hì hì chạy mất:
Tào Xu dặn dò cận thị, bảo họ chuẩn bị nước nóng để lát nữa Lưu Trường dùng, đang định ra ngoài thì chẳng biết Lưu An ở đâu ra ngăn lại.
"A mẫu."
"Nhỏ giọng chút, có chuyện gì?"
Lưu An thần sắc thiếu tự nhiên, nhìn quanh:" A phụ có đây không ạ?"
"A phụ con ngủ rồi, có chuyện gì nói đi, ta có chuyện gấp phải làm."
"A mẫu, lão già Lục Giả đó nhiều lần bác nội dung khảo hạch của con, ông ta chuyên quyền độc đoán, chỉ tin thứ mình biết, con nói sao cũng không được. Con lại không tiện nói với a phụ, a mẫu nói giúp con được không ... Ngàn vạn lần đừng nói con nhờ a mẫu."
Tào Xu mắng:" Lục công là đại nho nổi danh xa gần, sao có thể vô lễ, ông ấy không chịu, ắt có đạo lý."
"A mẫu, chẳng qua vì học vấn của con và ông ấy khác nhau thôi, nói giúp con đi." Lưu An mặt đầy ủy khuất, hết sức đáng thương nhìn a mẫu:
Tào Xu tuy nghiêm khắc với hắn, nhưng không nỡ thấy nhi tử như vậy, thở dài:" Được, ta sẽ nói với a phụ con, giờ tránh ra đi, nếu không con thiếu đi một đứa đệ đệ đấy."
"Hả?"
Khi Tào Xu vội vàng tới chỗ Ung Nga thì Lưu Tứ đã bị đánh tới gào khóc thê thảm, thấy Tào Xu tới, nó kêu lớn:" A mẫu, sao giờ mới tới?"
Ung Nga tay cầm gậy gỗ đứng bên, vừa đánh vừa mắng, Lưu Lương run cầm cập gặm tay.
"Đủ rồi!" Tào Xu quát lớn:
Ung Nga dừng tay, mắt lấp lánh nước mắt:" Đại tỷ không biết, thằng nhãi này làm muội sợ chết khiếp, nó ..."
"Ta biết rồi, đánh nó giải quyết được vấn đề gì, nói với muội bao lần rồi, đừng chỉ biết đánh." Tào Xu vừa nói vừa bế Lưu Tứ lên:
Lưu Tứ vừa khóc vừa mách:" Mẫu nương không nghe người đâu, a mẫu đi một cái là mẫu nương đánh con ... Con muốn tới phiên quốc của mình, mai con muốn về nước Đại làm vương!"
"Con cũng thế, ai bảo con chạy, lần này ta phải mách a phụ con."
"Hả, a mẫu đừng."
"Con dám chạy lần đầu sẽ có lần hai, ta phải nói cho a phụ con thôi."
"A mẫu, con không chạy nữa, thật đó, con lấy danh dự đại ca ra thề."
Tào Xu nhìn mấy đứa nhóc trước mặt, chỉ thấy tinh thần mệt mỏi.
Cùng lúc ấy Lưu Trường mơ hồ thức dậy lấy nước nóng uống, gọi:" Xu! Xu ... Áo của ta đâu?"
Thời gian này không chỉ Tào a mẫu khổ sở, trong thành Trường An còn người nữa khổ không kém là Triều Thác.
Triều Thác không sợ trừng phạt, loại người như hắn dù có bị chém ngang lưng cũng không hối hận, chỉ có hai chuyện mà hắn ghét nhất, một là chư hầu vương hùng mạnh, hai là có người làm lỡ công việc của hắn. Với người theo đuổi hiệu suất như hắn, thi thoảng bị đưa tới đình úy còn khó chịu hơn cái chết.
Khi Triều Thác lần nữa bị ném vào đại lao hắn phát hiện ra mình có thêm ít bạn tù, dưới cửa sổ có mấy thằng nhãi mặt mày thâm tím đang ngồi, còn vui vẻ nói chuyện. Bọn chúng nhận ra Triều Thác, vội đứng dậy hành lễ.
Triều Thác nhìn một lúc lâu mới nhận ra Chu Tả Xa, Loan Bình, Chu Thăng, đây chẳng phải đám hoàn khố ở Trường An à?
Vốn chẳng muốn để ý tới bọn chút, nhưng hắn chợt nghĩ ra cái gì đó, ngồi xuống bên cạnh:" Sao các ngươi vào đây?"
"Ài, Triều công, ngài đừng nhắc tới nữa, đều tại Hạ Hầu Tứ."
"Tên đó nói với bọn tiểu tử là a phụ hắn không có nhà, còn nói trong nhà có rất nhiều chiến xa, nói là dẫn bọn tiểu tử đi mượn ..."
Triều Thác nhìn tên nhóc còn khá nhỏ trong góc, bằng bề ngoài là biết người Hạ Hầu gia:" Kết quả thế nào?"
"Tiểu tử vừa mới sờ vào chiến xa đã bị bắt, đánh cho một trận." Chu Thăng hít sâu một hơi vì đau, mắng Hạ Hầu Tứ:" Ngươi nói a phụ ngươi không có nhà, nhưng đại phụ ngươi có nhà, sao ngươi không nói?"
"Ngươi không hỏi!"
"Ta con mượn đồ ngươi, ta là con chó."
Triều Thác không quan tâm tới chuyện của chúng, hỏi:" Các ngươi quan hệ với thái tử có tốt không?"
"Rất tốt, thường qua lại."
"Tốt lắm, các ngươi tới tuổi này có thể làm chuyện lớn rồi, theo thái tử làm việc, coi như không phụ thanh danh a phụ các ngươi. Thế này, hiện ta bị gian tặc hãm hãi, nhốt trong lao tù, nhưng ta có mấy chính sách quan trọng, cần đưa cho thái tử, các ngươi có thể giúp không?"
"Hả? Ngài cũng bị gian tặc hãm hại à? Trường An này gian tặc khắp nơi, không còn chỗ cho những hiền tài như chúng ta nữa rồi."
Chu Thăng vì đồng bệnh tương lân, ai nấy sục sôi căm phẫn nguyện ý đưa thư hộ Triều Thác.
Chỉ là trong này không có giấy bút, đành truyền miệng, mà trí tuệ đám người này, muốn nhớ lời hắn hơi khó, Triều Thác không phải dễ từ bỏ, sau khi nhận ra hi vọng, hết sức kiên nhẫn chỉ dạy ...
Lưu An nhìn nội dung khảo hạch mà bóp trán, Lục Giả lại lần nữa từ chối, xem ra phải đợi a phụ lên tiếng mới được ... Những nội dung này rõ ràng không có vấn đề, với quan lại huyện nha, khảo hạch luật pháp, võ nghệ, vun án, không phải đủ rồi à? Vì sao không đồng ý.
Khi Lưu An đang trầm tư thì có đám đông kéo vào phủ của hắn, mấy xá nhân biết đây là những hảo hữu của Lưu An, nên không ngăn cản.
"An, An! Bọn ta có chuyện gấp."
Chu Thăng vội vàng chạy tới bên Lưu An, đem đầu đuôi chuyện mình gặp Triều Thác trong đình úy kể ra.
"Chuyển lời à? Triều công nói gì?" Lưu An hỏi gấp:
Chu Thăng ngập ngừng:" Nói .... Đọc sách vô dụng?"
"Không phải, nói là viết văn vô dụng!"
"Không đúng, rõ ràng là nói văn chương khảo hạch vô dụng, phải khảo hạch thứ thực tế."
Cả đám mồm năm miệng mười lộn xộn, Lưu An vẫn nghe ra ý của Triều Thác:" Còn nữa không?"
"Triều công bảo, phải để người khảo hạch đi trông đại môn."
"Không đúng, Triều công nói phải để đám đó đi giả mạo quan lại huyện nha."
"Ta nhớ rõ ràng là đi làm quan lại huyện nha, làm thử hai tháng."
Lưu An biết trình độ đám hão hữu, vì thế không nói vội:" Thong thả, các ngươi từng người nói một, người đâu, mang giấy mực."
"Điện hạ vì sao không tự tới đình úy hỏi?" Chu Thăng coi như là tiểu đầu mục của đám này:
Lưu An do dự một lúc mới nói:" Nay đã khác xưa, thân là thái tử tới đình úy không thích hợp."
"Có gì mà không thích hợp? Bệ hạ chẳng phải cũng ngày ngày tới đình úy à? Bọn ta ở đình úy thấy bệ hạ mấy lần, bệ hạ còn quen thuộc đình úy hơn bọn ta."
Chu Tả Xa đẩy Chu Thăng một cái, bực mình mắng:" Trương Thích Chi có thù với điện hạ, xe điện hạ đi đường thấy hắn còn phải tránh, tới thẳng đình úy để chuốc khổ vào thân à?"
Chu Thăng hiểu ra:" Tên gian tặc Trương Thích Chi thật đáng hận, chúng ta không thể để hắn đắc ý, phải kiếm cơ hội giết hắn, cho a phụ Tuyên Bình lên làm đình úy."
Lưu An sầm mặt:" Nói linh tinh ai bảo ta không dám tới đình úy, ta chỉ không thích kẻ đó, không muốn gặp mà thôi. Đừng nói linh tinh nữa, mau đem những điều Triều công nói kể cho ta ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com