Sau khi nghe đám quần hiền đời hai nói xong, Lưu An tự chắt lọc được thông tin chính xác trong đó:" Lần này khảo hạch quan lại cho huyện nha, đám tiểu quan bình thường tiếp xúc nhiều nhất là bách tính ... Đám con cháu quyền quý lại khinh không thèm để ý bách tính. Ý Triều Thác có lẽ là muốn ta tuyển ít người thân phận không cao ..."
"Đúng thế, phải đào thải những kẻ không chịu làm công việc bẩn thỉu vất vả, loại đám con cháu quyền quý khảo hạch vì dát vàng. Để đám con cháu quyền quý tham dự, đệ tử hàn môn không tranh được. Nếu khảo hạch nuôi lợn, đám quyền quý sẽ phải bỏ cuộc."
Lưu An càng nói càng thấy đúng, vỗ tay:" Không thẹn là Triều công, thật ghê gớm, bảo sao Lục Giả luôn bác bỏ ta, vì ta nghĩ quá phiến diện."
Rất nhanh Lưu An lấy giấy bút viết nội dung quy định tỉ mỉ về khảo hạch nuôi lợn, bao gồm cả quy trình nuôi lợn dài bảy ngày, xem ai nuôi tốt nhất, thực ra để đào thải đám quyền quý ..."
Tâm tình Lưu An rất tốt, lần nữa nhìn quần hiền:" Nào, nào các ngươi nói tiếp."
"Triều công nói, sĩ tử tham gia khảo hạch phải bỏ tiền, phải cướp tiền của chúng."
"Khi bọn ta đi ra, Triều công nói đang soạn thảo nội dung khảo hạch, nói phải để họ thành đôi thành cặp, bạch đầu giai lão, sống với nhau ..."
Quần hiền ở lại chỗ Lưu An tới tối, có mấy người ngủ lại luôn, Lưu An cũng nhanh chóng hoàn thiện kế hoạch của mình, lần này khác lần trước, khác hẳn, đến Lưu An xem mà bản thân còn không tin bản thân viết ra.
Vì nó thực sự quá khác biệt, thực sự chưa từng nghe thấy, tiên tiến quá mức, Lưu An hài lòng, đây đại khái là chỗ mình không bằng Triều Thác, lợi hại thật đấy.
Khi Lưu An đem phương án của mình cho Lục Giả xem, ông già từng đánh Hạng Vũ, đi sứ Nam Việt, diệt Hung Nô, đảo lộn Tây Vực cũng phải choáng váng. Ông ta bắt đầu nắm chặt râu, càng xem càng nghiêm túc.
Lưu An hết sức tự tin ngồi trước mặt ông ta, đợi đánh giá.
Lục Giả lẩm bẩm:" Điện hạ đại tài, cách khảo hạch này thần chưa bao giờ nghe thấy ... Lão thần bội phục."
Lưu An có chút hổ thẹn:" Thực ra không phải ý của ta, mà là của Triều công nhờ người chuyển lời từ lao ngục."
"Hả? Triều Thác à? Không thể nào!" Lục Giả phủ quyết:" Triều Thác soạn chính sách, trước nay cấp tiến, chứ không phải kỳ quái, đây không phải chính sách do hắn nghĩ ra."
"Ta không lừa ngài, chính tai ta nghe thấy, có lẽ là vì trong lao tù nên ý nghĩ có khác biệt."
"Nhưng chuyển biển thế này thì lớn quá." Lục Giả đắn đo:" Triều Thác có đại tài, đáng tiếc người này có nóng vội, không thích hợp với điện hạ, chỉ có thể do bệ hạ dùng."
"Hắn là thanh kiếm sắc, dùng không tốt sẽ làm bị thương bản thân."
Lưu An nghiêm túc nói:" Lục công cứ yên tâm, từ nhỏ ta theo a phụ học kiếm pháp, dù không học hết cũng được sáu thành."
Lục Giả lần đầu tiên mỉm cười với Lưu An:" Điện hạ rất có chí khí, mới đầu thần không đồng ý vì nội dung điện hạ viết đều tham khảo trong sách cổ, hoàn mỹ nhưng trống rỗng, không có tư tưởng chuẩn xác."
"Nay xem ra điện hạ tìm được tư tưởng chính xác, tuyền chọn hiền tài, chính xác mà nói là lựa chọn hiền tài ở tầng thấp, phá vỡ lũng đoạn của quyền quý, làm quốc gia hưng thịnh. Nay điện hạ đã nhìn thấu, đưa ra ứng phó, vậy là đủ, thần đồng ý, điện hạ có thể chấp hành."
Lưu An vội hỏi:" Nếu Lục công đã phát hiện chỗ thiếu sót của ta, vì sao không nói?"
Lục Giả lắc đầu:" Thần già rồi, nay còn nhắc được điện hạ, tương lai thần không còn nữa thì ai nhắc? Có những chuyện vốn do điện hạ tự nghĩ ra ... Triều Thác còn trẻ, hắn còn có thể nhắc điện hạ rất lâu, có điều điện hạ nên tự phân tích."
Lưu An đứng dậy hành lễ với Lục Giả:" Trước đó có chỗ đắc tội, mong Lục công chớ trách."
"Không sao, điện hạ mau đi làm đi!"
Lưu An được Lục Giả cho phép tức thì hành động, hắn muốn thông qua báo chí phát ra, nay báo rất bận rộn, đâu cũng đưa tin Lũng Tây cự khấu.
Sau khi Lưu Trường đưa ra biện pháp xử trí, bị quá nhiều đại thần phản đối, bởi thế yêu cầu phụng thường phủ phát lên báo cho thiên hạ biết. Nhất là nói rõ chuyện Quách Giải nhiều lần tránh được xử tội, tàn hại bách tính.
Quả nhiên tin tức truyền đi, đám đại thần không dám phản đối xử trí Hứa Phụ nữa.
Bách tính các nơi hô hào ủng hộ, kẻ ác như thế chết không đáng tiếc, bao che kẻ ác, tội càng lớn, mấy trăm nhân mạng có phần của kẻ bao che.
Bách tính không chỉ yêu cầu xử lý tông tộc Quách Giải, còn muốn xử lý cả quan viên câu kết với bọn chúng.
Khi khắp thiên hạ lên tiếng thảo phạt Quách Giải, các đại thần đều trở nên cẩn thận, không muốn thanh danh của mình bị vấy bẩn. Nhất là khi đám thái học sinh đòi xử trí gia tộc Quách Giải, bọn họ còn lên tiếng sẽ bị đám điên đó nhắm vào.
Cùng lúc ấy đình úy cũng tra ra vấn đề trị thủy, Triều Thác đúng là có hành vi chấp chính quá đà, nhân số hắn di cư không khớp với con số báo lên, đây là trọng tội. Nhưng không tạo thành thương vong, tên này lại còn bỏ tiền riêng ra để đền bù, vì hoàn thành công việc mà liều mạng.
Sau khi điều tra đủ phương diện, đình úy phán quyết, phạt 20 giáp, giảm một tước.
Khi Trương Thích Chi thả hắn ra, Triều Thác đắc ý:" Ta sớm nói ngươi phải thả ta ra mà, dù ta ở trong lao ngục vẫn khiến khảo hạch làm theo ý ta."
Trương Thích Chi gật đầu:" Suy nghĩ của ngươi không tệ, ta xem trên báo rồi, nhưng vì sao muốn họ đi nuôi lợn?"
"Ai bảo họ đi nuôi lợn?"
"Không phải ngươi phái người nói với thái tử cho hiền tài đi nuôi lợn à?"
"Ta nói có thể tham khảo học phái Dương Chu tức Dưỡng trư hay gọi là Nuôi lợn của đạo gia."
"Còn cướp tiền?"
"Cướp gì, ta nói tới cường tài, nếu ở phương diện nào có tài năng nổi bật thì dùng luôn, đó là đề cao tài năng, là cường tài."
"Nói thế có nghĩa là thành đôi thành cặp, tự nấu cơm, đi ra dã ngoại săn thù gì đó cũng không phải ngươi nói??"
Triều Thác đầu óc hỗn loạn rất lâu rồi đờ đẫn lẩm bẩm:" Ta nghĩ rồi, ta có tội đại ác, ta không nên tin đám hoàn khố đó, ta nên vào nhà lao thì hơn."
"Triều công!"
Lưu An tuy không dám tới gần đình úy nhưng xá nhân của hắn có thể, Kịch Mạnh và Trương Phu không thể tới, bọn họ dễ xảy ra chuyện, nhưng Phùng Đường và Mao Trường thì không sao.
Phùng Đường và Mao Trường tới đón Triều Thác, mặt Triều Thác cực tệ, hắn không muốn rời đình úy, thái tử đi khắp nơi nói dựa vào ý tưởng của hắn soạn ra chế độ khảo hạch. Nhưng chế độ đó cả Triều Thác nghe còn sởn gai ốc nữa là.
Thanh danh cả đời bị hủy rồi, ta còn ra làm gì?
Mao Trường trẻ tuổi không ý thức được điều này, dùng đại lễ bái kiến:" Triều công, bọn ta được điện hạ phái tới đón ngài, lần này nếu không có ngài, điện hạ không thành công được."
Triều Thác vô cùng căm phẫn.
Cha con nhà đó kẻ này quá đáng hơn kẻ kia, một thị lấy chính sách tốt của mình, đóng dấu tên bản thân lên, tất nhiên hắn không cần để ý, chỉ cần chính sách của mình được dùng là tốt rồi.
Nhưng thái tử đem thứ chính sách tệ hại đổ lên đầu mình thì quá lắm, quá hơn bệ hạ, bệ hạ cũng không làm thế.
Đây là hành vi sỉ nhục thanh danh của mình.
Triều Thác càng nghĩ càng giận, nhưng hắn không dám nói gì, mím chặt môi.
Phùng Đường dù sao có kinh nghiệm sống, nhìn một cái là ra, sai Mao Trường đánh xe, còn mình lên xe ngồi cùng Triều Thác.
"Triều công, ta thấy những chính sách kia không giống của ngài."
Đột nhiên nghe được tiếng người, Triều Thác quay đầu sang:" Đây rõ ràng là suy nghĩ của điện hạ."
"Chẳng phải Triều công nhờ đám tiểu tử truyền lời sao?"
"Ta nhờ, nhưng ta nói Dương Chu, chúng nói nuôi lợn, ta nói cường tài, chúng nói cướp của, ta nói đồng ngũ, chúng nói cùng phòng! Đám khốn kiếp đó, đừng để ta gặp lại."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com