Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 864 - Chương 865: Nhất Định Không Phải Đàn Hặc Triều Thác.

Chương 865: Nhất định không phải đàn hặc Triều Thác.

Mao Trường nghe mà há hốc mồm, Phùng Đường lại trầm tư, ông ta cũng đoán chừng đám hoàn khố kia chuyển lời của Triều Thác có chút sai lệch, nhưng mà không ngờ tới mức này:" Nhưng điện hạ giải thích là, nuôi lợn vì đào thải quyền quý, cướp tiền là để đào thải thương cổ, cùng phòng là để tăng tình đoàn kết ... Ngay cả Lục công cũng tán thưởng không thôi."

Triều Thác nghe vậy thì sững người, vuốt râu nói:" Nếu đúng là thái tử suy ra như thế thì còn đỡ, không quá kém."

Phùng Đường vội thi lễ với Triều Thác:" Triều công, có một chuyện không biết có thể nhờ ngài tương trợ không?"

"Ta và ngươi không quen, sao phải giúp ngươi." Triều Thác chẳng hề có cái truyền thống tôn kính người già, lễ tiết bình thường với hắn mà nói không là cái gì cả:

Phùng Đường không giận:" Đợi gặp thái tử, ngài cứ nói những điều này đều do ngài đề nghị ..."

Triều Thác cắt lời ngay:" Không được, xưa nay ta nói sao là vậy, không phải ta làm, ta không nhận công về mình, nếu chỉ là hành động vô tâm của thái tử, ta nhất định cho hắn biết."

Phùng Đường thở dài:" Trước đó bệ hạ bệnh nặng, lúc nguy nan thái tử gánh trọng trách, vì ít tuổi thiếu kinh nghiệm, nên làm không tốt, đả kích lớn tới thái tử.

"Sau đó thái tử làm việc gò bó hơn nhiều, sợ làm sai, sợ cô phụ bệ hạ, nhưng lại nóng lòng chứng minh với bệ hạ, có điều càng thế càng sợ."

"Lần này ngài chuyển lời, điện hạ dựa theo phương thức lý giải của mình, đưa ra biện pháp riêng, nhưng thái tử không đủ tự tin, mà là lấy tự tin từ ngài."

"Nếu ngài nhận là ý nghĩ của mình, đợi chuyện thu được thành công, ngài nói sự thực, khi đó thái tử sẽ hiểu ra trong người mình có tiềm lực lớn thế nào."

"Thiên hạ đều kinh ngạc về tài học của thái tử, cho rằng thái tử là thánh nhân tiếp theo của Hoàng Lão, nhưng nay thái tử đang hoài nghi bản thân nghiêm trọng, không thể tiến thêm."

Mao Trường cũng không nhịn được nói vào:" Điện hạ đã lâu lắm rồi không ra ngoài chơi, suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách, nghĩ kế sách, vắt óc muốn làm chuyện lớn."

"Triều công, điện hạ là trữ quân tương lai của Đại Hán, nay ngài chịu chút ủy khuất, để Đại Hán có trữ quân kiệt xuất, có gì không làm?"

Triều Thác im lặng.

Phùng Đường cắn răng nói:" Nếu ngài đồng ý, sau này ta kiếm cơ hội dùng cái quải trượng này đập vào đầu Trương Thích Chi một cái!"

"Còn cả Thân Đồ Gia nữa!"

"Được! Được! Ta đồng ý!" Triều Thác đành phải nhận lời:

Khi bọn họ tới phủ thái tử, Lưu An đích thân ra đón, thái độ của hắn với Triều Thác thay đổi hoàn toàn, đích thân đỡ Triều Thác xuống xe.

Triều Thác lạnh lùng nói:" Điện hạ hiểu được lời thần, đưa ra chính sách, đây là điều tốt. Có điều thần bị giam ở đình úy lâu như vậy, điện hạ không nghĩ cách cứu thần, chẳng lẽ sợ thần cướp công?"

Lưu An vội giải thích:" Không phải như thế, tên Trương Thích Chi kia quá khó đối phó, ta thực sự không dám tới gần đình úy."

"Điện hạ là thái tử, sao phải sợ, nếu điện hạ muốn giết hắn, ai cản được?" Triều Thác rất tức giận, bệ hạ bằng tuổi thái tử đã tung hoành Hung Nô rồi, nói gì tới một tên đình úy, nhát gan thế này sao có thể làm thiên tử tốt:

"Nếu ta là thiên tử tất nhiên không sợ hắn, nhưng chỉ là thái tử, hắn lại được a phụ tin dùng."

"Điện hạ chẳng lẽ không có cách nào đối phó với hắn à?"

"Có, nhưng ta không làm thế, Trương Thích Chi không có thù riêng với ta, hắn chỉ vì luật pháp, muốn thông qua ta để tăng cường tính quyền uy của luật pháp. Ta cũng hiểu tầm quan trọng của luật pháp, ta sẵn sàng chịu chút thiệt thòi để luật pháp đi vào lòng người."

Triều Thác nheo mắt, không nói gì thêm nữa.

....... ............

Trong Hậu Đức Điện, Lưu Trường đang ăn ngấu nghiến, hai tay toàn mỡ, người cũng dính mỡ, đã tới mức bị Lữ hậu nhìn thấy là ăn đòn rồi, bộ dạng ăn thịt của y vô cùng hung tàn, không khác gì sói đói.

Lưu Chương đứng ở trước mặt Lưu Trường, báo cáo tình hình xảy ra gần đây.

"Triều Thác thông qua đám hoàn khố, truyền tin cho thái tử, thái tử định sách lược, báo cho Lục Giả ..."

"Kiến nghị của Triều Thác à?" Lưu Trường nhận lấy báo cáo xem lướt qua, khinh bỉ lắc đầu:" Ngươi sai rồi, đây không phải là kiến nghị của Triều Thác."

Lưu Trường khẳng định:" Dù sao đều là đám hoàn khố kia nói với thái tử, nếu không phải Triều Thác thì là bọn chúng."

"Ha ha ha, ngươi nói đám Thắng Chi à, bọn chúng mà có cái đầu óc đó sao? Chắc chắn không phải Triều Thác."

"Vậy thì ai ạ?"

"Nếu không nghĩ ra là ai thì chắc chắn là Trần Bình."

Lưu Chương sững người chốc lát, nói:" Mấy ngày qua Trần hầu cùng Hoài Âm hầu ngồi xe dạo chơi, săn bắn, uống rượu, không tiếp súc với đám hoàn khố."

"Cái gì? Bọn họ đi chơi mà không gọi trẫm à? Chuyện quan trọng như thế, sao ngươi không nói." Lưu Trường tức thì thấy thịt chẳng còn ngon nữa:

"Cháu trước đó báo cho trọng phụ, nhưng trọng phụ nói không cần chú ý tới Hoài Âm hầu nữa."

"Hai lão già đó không lo chuyện Thân Độc, lại đi du ngoạn săn thú, lại còn ăn thịt uống rượu, ra thể thống gì nữa.” Lưu Trường đứng dậy:

"Đại trượng phu trên đời phải làm nên thành tựu, sao lại chìm đắm trong hưởng thụ thế được."

"Ngươi lùi đi, đừng bám theo Triều Thác nữa, để ý Hà Tây, Giao Đông, hai thằng nhãi đó làm trẫm không yên tâm nhất."

Lưu Chương đi rồi, Lữ Lộc mới vào, cho dù Lưu Trường nói không cần hắn tránh, nhưng mỗi lần Lưu Chương tới, Lữ Lộc đều ra ngoài. Chủ yếu vì thân phận hắn đặc thù, dễ lúng túng, nhất là khi Lưu Chương báo cáo chuyện Lữ gia ..."

"Lộc, Bách Thừa vương còn chưa tới à?"

"Bệ hạ, hai nước cách xa như thế, huống hồ còn đưa theo Bình Dường hầu, phải đi đường vòng, phải đợi rất lâu."

Lưu Trường ném xương đi, dùng ống tay áo lau miệng:" Tối cùng trẫm tới thượng phương, có vài thứ tốt chuẩn bị để ngươi phụ trách bán. Cái tiền trang đã có doanh lợi chưa?"

"Trẫm còn có rất nhiều cách kiếm tiền, chúng ta thử từng cái một, thúc đẩy đám đại thương cổ, nếu không chúng căn bản không biết phải làm gì. Ngươi xem, giờ chúng mới đua nhau làm xưởng dệt, kiếm được mấy đồng chứ ... Không có nhãn quang."

"Trẫm phải kiếm khoản lớn."

Lữ Lộc thở dài:" Bệ hạ, có kiếm được tiền hay không cũng không sao, hôm nó uống rượu ở Đông thị, bệ hạ vay tiền thần ..."

"À, ngươi nói thế trẫm nhớ ra, Phàn Kháng dâng thư, nói bên đó vật tư phong phú, nhân lực sung túc, chỉ là kiến thiết chậm quá. Nhờ trẫm hỏi ngươi có thể cho hắn vay trăm triệu tiền, sau khi chuyện thành, sẽ phong ngươi làm Oa vương, thế nào?"

"....."

Lưu An khảo hạch rất thuận lợi, mặc dù chỉ là một cái huyện nha rất nhỏ, cần có hai mươi ba vị trí, nhưng tới hơn tám trăm người tới tham dự. Điều này làm Lưu An rất bất ngờ, khả năng là thử nghiệm cách tân, khiến nhiều người tò mò.

Nhưng vừa nghe tới khảo hạch nuôi lợn liền có quá nửa chuẩn bị rút lui, đám này vừa chửi vừa bỏ đi.

Bọn họ tới để làm quan chứ có phải nuôi lợn đâu, đó là chuyện đám nông dân mới làm, quý nhân như bọn ta mà thích hợp à?

Tiếp đó nghe nói thương cổ phải tính toán gia sản sau đó dựa theo tỉ lệ nộp tiền, lại hơn trăm người nữa bỏ đi, đùa à? Dựa theo gia sản nộp tiền, không phải lỗ chết sao? Không đáng.

Cuối cùng còn lại hơn 300 người.

Khảo hạch bắt đầu, những sĩ tử tới từ tầng chót khó khăn lắm mới có cơ hội vươn lên này rất cố gắng, nhất là người tên Công Tôn Hoằng, biểu hiện cực kỳ nổi bật, thậm chí còn chủ động dạy các sĩ tử khác cách nuôi lợn.

Đám sĩ tử choàng, ngươi không phải là đích truyền của Công Dương gia à? Sao tinh thông nuôi lợn thế?

Lưu An mấy ngày qua cười tới không khép miệng lại được, mục đích của hắn tựa hồ hoàn thành rồi. Tâm tình Phùng Đường rất tốt, đợi tới khi chuyện thành công hoàn toàn, ông ta có thể nói với thái tử chân tướng.

Tới lúc đó thái tử sẽ tìm lại được tự tin.

Nhưng vẫn còn một chuyện rất khó giải quyết.

Triều nghị sắp bắt đầu, tâm tư của mọi người đều đặt vào cuộc khảo hạch lần này, thái tử bảo sĩ tử đi nuôi lợn, quần thần nghĩ cũng không dám nghĩ. Bọn họ nhao nhao thảo phạt Triều Thác, tên này càng ngày càng không ra gì.

Xúi bẩy điện hạ làm ra cách khảo hạch không giống ai.

Lần này nhất định phải đàn hặc hắn.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment