Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 865 - Chương 866: Cho Một Phát Đấm.

Chương 866: Cho một phát đấm.

Trương Thích Chi thực ra cũng chẳng phải là người được chào đón ở triều đường, nhưng hôm nay có mấy quan viên đang vây quanh hắn, nhao nhao nói:" Ngài nhất định phải trị tội hắn, hắn mà còn sống, Đại Hán sẽ gặp nguy hiểm."

"Triều Thác là đệ nhất gian thần trên triều."

Trương Thích Chi chẳng mảy may động lòng, vì Triều Thác không phạm pháp, luật không nói bắt sĩ tử đi nuôi lợn là phạm tội. Hơn nữa Trương Thích Chi biết, chính sách này không phải do Triều Thác đề xuất ra.

Hắn giữ im lặng.

Cùng lúc đó chợt có người tới phía sau hắn.

Phùng Đường khó xử nhìn Trương Thích Chi, lại nhìn quải trượng của mình, ông ta đã hứa với Triều Thác rồi, nói là phải làm.

Có điều người này thường ngày rất khách khí với mình.

Phùng Đường nghĩ một lúc đi tới, vô ý chạm Trương Thích Chi một cái, lập tức quay ngoắt sang, chất vấn:" Ngươi xô ta làm cái gì?"

Trương Thích Chi ngớ người, hắn đứng im mà, sao xô vào người khác được, có điều vẫn nhận lỗi:" Xin lỗi, ta không thấy ngài, mong lượng thứ?"

Phùng Đường thấy hắn không nổi giận thì sốt ruột, nói:" Ngươi suốt ngày nói tới luật pháp, nhưng ta thấy mỗi năm vẫn có bao nhiêu gian thần tặc tử bị bắt, xem ra lấy luật trị quốc không hiệu quả."

Trương Thích Chi nghiêm túc nói:" Luật pháp chưa được hoàn thiện, chưa được toàn bộ thiên hạ quán triệt, rồi sẽ có một ngày, hết thảy đều làm theo luật."

"Làm theo luật? Ta thấy ngươi làm theo yêu ghét, suốt ngày ngươi nhắm vào bọn ta, sỉ nhục bọn ta, lấy công báo thù tư."

"Ta không sỉ nhục ai, trước kia thái tử nhiều lần làm trái pháp luật, ta bắt thái tử, vì muốn thái tử đi đầu tuân thủ luật pháp. Nếu thái tử phạm pháp mà ta không dám bắt thì làm sao bách tính tuân thủ."

"Tương lai nếu vì thế ta bị hỏi tội, ta sẽ gánh hết, không oán trách gì!"

Phùng Đường không phản bác được đành ngậm miệng, cũng không kiếm được cớ ra tay, trở về vị trí của mình, Triều Thác thấy thế nóng ruột đi tới :" Sao không ra tay?"

"Ra tay cái gì?"

"Ông đã hứa với ta rồi?"

"Hả bao giờ, ta già rồi, trí nhớ kém, không nghĩ ra nữa."

Triều Thác mặt đỏ bừng bừng chỉ mặt Phùng Đường:" Con chó già nói lời không giữ lời, ta sẽ nói thật với thái tử."

"Vậy sao ngươi không đi tìm đi, ở đây làm gì?" Chuyện đã xong rồi, Phùng Đường mặt dày một phen.

Triều Thác mặt từ đỏ sang tím, cuối cùng phất tay bỏ đi.

Triều nghị bắt đầu.

"Bệ hạ, xin đem nấu Triều Thác!"

Triều Nghị vừa mới bắt đầu có đại thần tấu lên, đòi nấu Triều Thác, làm Lưu Trường vừa buồn chán ngồi xuống tức thì tỉnh hẳn, hôm nay kích thích quá.

Là người thích kiếm thú vui, Lưu Trường tò mò:" Triều Thác làm gì ngươi mà tới mức phải nấu hắn?"

"Kẻ này trước nói bỏ giới hạn thương nhân, làm thiên hạ đại loạn, bỏ gốc tìm ngọn. Lại ra lệnh khảo hạch, bắt sĩ nuôi lợn, thực sự vô lễ, lừa gạt tiền tài, tham lam ác độc, bất kính lão thần, khinh thường đồng liêu, bỏ mặc bách tính, theo đuổi công danh, a dua nịnh bợ ..." Vị lão thần đó càng nói càng kích động, chỉ Triều Thác:" Nên đem nấu để cảnh cáo!"

Quần thần ùa vào tán đồng.

"Bệ hạ, thứ tặc tử này không trừ, Đại Hán khó yên."

"Kẻ này sau khi đắc chí, làm sát người vô tội, tự ý dùng hình phạt, tội ác vô cùng."

"Bệ hạ, kẻ này đảo lộn trắng đen, bất học vô thuật, mang lòng ác độc, bức hại trung lương. Ngay cả Khúc Nghịch hầu và Hoài Âm hầu cũng bị kẻ này chửi mắng, to gan lớn mật."

"Bệ hạ, Triều Thác không tôn trọng vương pháp, ẩu đả sĩ tốt đình úy tới bắt, thậm chí đe dọa đình úy đương triều."

Triều nghị tức thì biến thành đại hội đấu tố, đàn hặc liên tiếp. Triều Thác là người đương sự chỉ cười lạnh khinh bỉ, như người ta càng mắng thì hắn càng vui vậy.

Mấy lão thần bị bộ dạng của hắn chọc điên, nếu không phải triều nghị không cho mang bội kiếm thì đã giết hắn rồi. Triều Thác thấy họ sắn tay áo lên, vẫn thong dong nhìn Trương Thích Chi, nhắc:" Mấy kẻ kia chuẩn bị đánh đồng liêu giữa triều, đình úy có quản không?"

Trương Thích Chi chẳng hề do dự, chắn trước mặt Triều Thác, nghiêm khắc nhìn đám lão thần.

Nhìn người duy nhất đứng ra vì mình, Triều Thác cảm động lắm, mặc niệm, đánh đi, đánh đi, tốt nhất là cả đám chết cùng nhau.

Lưu Trường thích xem đánh nhau nên chẳng sao cả, nhưng có người không chịu.

"Đủ rồi!"

Quý Bố quát, quần thần tức thì yên tĩnh.

Triều Thác nhếch mép cười, tuy hắn không nói ra tiếng, nhưng khẩu hình cực rõ ràng: Thứ chó già.

"Đánh chết thứ gian tặc ngươi!"

Hắn thành công làm lửa giận người ta bùng phát, tức thì có mấy đại thần xông lên, Trương Thích Chi che chắn Triều Thác. Trong quần thần cũng có tranh chấp, xô xô đẩy đẩy, quát quát tháo tháo, thế là thành đại hỗn chiến. Quý Bố nổi giận, tức thì hạ lệnh bắt hết toàn bộ người đánh nhau.

Lưu Trường đang cười tới vui vẻ thì bị phá, thất vọng lắm.

Quý Bố đi ra nghiêm khắc chỉ quần thần:" Còn ra thể thống gì nữa, các người cố tình làm thiên tử mất mặt sao?"

"Đình úy đâu?"

Trương Thích Chi xấu hổ nhìn giáp sĩ khống chế mình:" Có thần."

Quý Bố bực mình quát:" Triều lang đâu?"

Triều lang phụ trách giáp sát lễ nghi triều đình, Công Dương Thọ cũng bị giáp sĩ bắt:" Có thần!"

Mặt Quý Bố càng đen, không gọi thêm ai nữa:" Đem giam hết."

Thế là đại thần trên triều thiếu quá nửa, đương nhiên Triều Thác cũng bị mang đi.

Triều nghị tiếp đó tiến hành thuận lợi, vì không đủ triều thần, cho nên thương lượng chuyện gì cũng nhanh chóng thông qua. Khi tan triều Quý Bố giữ Lục Giả lại.

"Bệ hạ! Chuyện hôm nay không được phát sinh nữa!" Quý Bố nói:" Sau này thần an bài người cầm kiếm trên triều, ai huyên náo, chém!"

Lưu Trường sao cũng được:" Ngươi là ngự sử, tự quyết đi."

"Còn cả tên Triều Thác, hắn tuy có tài, nhưng tính tình tệ hạ, suốt ngày gây thù chuốc oán, nhiễu loạn triều đình, phải nghiêm trừng."

Lục Giả phụ họa:" Người này lưu lại triều đường sẽ gây bất hòa, hắn chỉ đứng đó cũng khiến người ta tức giận."

Lưu Trường tán đồng, Triều Thác là tên gợi đòn thứ hai mà y thấy, riêng đứng đó thôi không nói gì cả, cái mặt hắn đã làm người ta muốn đấm.

Còn thứ nhất chính là Lưu Tứ.

"Các ngươi yên tâm, trẫm sẽ quản giáo hắn." Lưu Trường vỗ về hai vị đại thần, cho họ đi:

Lư Tha Chi xoa cái mắt bị thương đi tới:" Đám chó già đó, sớm biết vậy thần không tới, Á Phu cứ bảo thần tới, nói là có thứ để học."

"Rõ ràng thần không làm gì, có kẻ lén đấm thần một cái, sau này thần không tới triều nghị nữa."

Lưu Trường nhìn cái mắt sưng húp của hắn mà bật cười:" Đây là tình huống đặc thù, thằng nhãi An cố ý không để con cái quyền quý tham dự khảo thí. Bọn họ đang thăm dò, vì họ sợ, chế độ khảo hạch này mà giữ lại, lợi ích của họ sẽ tổn thất, nên mới ra tay với Triều Thác."

"Thằng nhãi An có vài phần tài hoa của trẫm, biết chuyện này phải ném cho người khác gánh."

"Đề bạt hàn môn là tất yếu, không thể để quyền quý lũng đoạt quan tước được."

Dù Lư Tha Chi cũng là quyền quý trong miệng Lưu Trường, nhưng hắn không thấy bệ hạ có gì sai:" Đúng ạ, đám ngu xuẩn ấy dựa vào công huân phụ tổ, tác oai tác quái, muốn hưởng thụ thì phải lập công đi đã. Thần về một cái, đám người này tới tìm, muốn để con cháu chúng vào Bắc quân làm thân binh cho thần, rèn luyện một phen. Cho rằng thần không biết tâm tư của chúng à? Thần sai sĩ tốt đuổi hết đi"

Lưu Trường chỉ hốc mắt hắn:" Bảo sao ngươi bị như thế."

Lư Tha Chi bừng tỉnh:" Thứ chó má, tên nào tới nhờ thần nữa, thần treo lên đánh."

"Bỏ đi, ngươi về Bắc quân đi, phải cẩn thận, đám chó già đó không đơn giản đâu. Ngươi xem, chúng rất âm hiểm, cố tình đánh nhau ép Quý Bố lên tiếng, mục đích ép Triều Thác đi, khả năng muốn giết hắn." Lưu Trường nhìn rất thấu:" Về thao luyện đi, nếu chúng tiếp tục thăm dò, vậy cho chúng tới dát vàng ..."

Lư Tha Chi nhận lệnh rời đi.

Lưu Trường tức thì phái Lữ Lộc đi áp giải Triều Thác tới, trước kia Lưu Trường đuổi hắn đi xuống địa phương là bảo vệ hắn, nhưng lần này Lưu Trường không thể đuổi hắn đi nữa, vì nhiều chính sách cần hắn giúp thi hành, nếu không chỉ là lời nói suông.

Triều Thác được đưa tới Hậu Đức Điện, mặt hắn hí hứng:" Bệ hạ, đám người đó sốt ruột rồi, không ngồi yên được nữa. Cải cách từ khảo hạch đúng là chính xác, chỉ cần quan học đủ nhiều, Trương Thích Chi vẫn làm đình úy, sĩ tử tầng chót sẽ có cơ hội vươn lên, trên dưới không còn cố định nữa."

Lưu Trường bĩu môi:" Ngươi lo cho bản thân đi, nói không chừng hôm nào đó thích khách mò tới tận nhà đấy."

"Ha ha ha, Tú Ý của bệ hạ suốt ngày theo thần mà thần sợ gì thích khách, đám đó già cả rồi, không phải đối thủ của thần nữa. Bệ hạ đừng lo, hôm nay thần còn tranh thủ chúng quấn lấy nhau, đấm vào đám đông một phát ..."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment