Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 866 - Chương 867: Đệ Tử Ta Sao Lại Khó Bảo.

Chương 867: Đệ tử ta sao lại khó bảo.

"Tứ, không được chạy lung tung."

"Đệ biết."

"Không được đánh nhau với người ta."

"Nhị ca, đệ nhất định nghe lời huynh, đừng lải nhải nữa."

"Không được nhổ nước bọt vào người khác, không được ..."

Lưu Bột nói không ngừng, mặt đầy lo lắng, hôm nay Ung Nga giao cho nó một nhiệm vụ gần như không thể hoàn thành, khi tới thái học dẫn theo đệ đệ.

Ung Nga hi vọng Lưu Tứ cảm thụ được không khí học tập ở thái học, chỉ cần nó có chút xíu tâm tư đọc sách thôi là nàng hài lòng.

Chỉ khổ cho Lưu Bột.

Lưu Bột vừa nhìn thằng nhãi đó ăn mặc là mặt đen xì, nó mặc giáp làm bằng gỗ, mang theo cung, ngồi chiến xa đặc chế. Đây mà là chuẩn bị tới thái học à? Ra chiến trường thì có.

Khó khăn lắm mới bắt được nó thay trang phục, nó vẫn háo hức lắm.

Lưu Bột lo lắng trùng trùng nắm chặt tay đệ đi đi tới thái học, dọc đường không ngừng dặn dò. Lưu Tứ mấy lần muốn chửi, nhưng đây là lần đầu nó được xuất cung, nên nó nhịn.

Tới thái học, hai vị thái tử nghênh đón.

A Kỳ và Gia Mạt Lạc, hai tên tử địch như nước với lửa, nhưng đành phải cùng ra đón. Lưu Bột chào hỏi họ, Lưu Tứ thì tò mò nhìn quanh.

A Kỳ trò chuyện với Lưu Bột, còn Gia Mạt Lạc chỉ biết đứng nhìn, hắn cố gắng học tập nhưng tới giờ chỉ hơi hiểu ít khẩu ngữ. Gia Mạt Lạc chú ý tới đứa bé hơi giống Lưu Bột bên cạnh, bế nó lên.

"Tiểu vương? Tiểu vương?"

Lưu Tứ đang định nhổ nước bọt vào mặt hắn, nghe vậy lập tức dừng lại:" Ngươi không biết nói tiếng Hán à?"

"Một chút."

" Ha ha ha, muốn học không, ta dạy ngươi, ta nói giỏi lắm, hai tuổi đã biết."

Gia Mạc Lạc chỉ hiểu một phần:" Học, học!"

"Được, ngươi nghe nhé, chào hỏi là chơi mẹ ngươi, đọc theo ta nào, chơi mẹ ngươi! Phải hung dữ vào, đó là chào hỏi tiếng Hán, sau này gặp ai ..."

Bốp!

Lưu Bột bợp đầu nó, vội lấy khỏi lòng Gia Mạt Lạc:" Xin lỗi, đây là đệ đệ ta, từ nhỏ nghịch ngợm."

A Kỳ khen:" Thật đáng yêu, tương lai sẽ là hiền vương."

"Ngươi biết nói chuyện đấy, sau này ta sẽ là hiền vương."

Cùng lúc ấy Chu Thăng cũng tới thái học, theo sau là mấy quần hiền đang quyến luyến tiễn chân. Chu Thăng thấy Lưu Bột vội tới bái kiến, Lưu Tứ thì nhìn đứa bé lớn hơn nó một chút.

"Ngươi là ai?"

"Gia phụ Tây Đình giáo úy Hạ Hầu Táo, ta là Hạ hầu Tứ."

"Gia phụ Đại Hán hoàng đế Lưu Trường, ta là Lưu Tứ, sao ngươi xứng gọi là Tứ, từ nay phải đổi tên."

"Ngươi nhỏ hơn ta, rõ ràng cướp tên ta. Cho ngươi biết a phụ ta cao tám thước."

"Mới tám thước à? A phụ ta cao mười thước."

"A phụ ta mỗi bữa ăn một con dê."

"A phụ ta mỗi bữa ăn một con trâu."

"Tứ!"

"Sao?"

Hai vị Quản Trọng Nhạc Nghị đời mới cùng ngẩng đầu, Lưu Bột chộp cổ nó xách lên, đi vào thái học. Lưu Tứ vẫn khua khoáng chân tay:" Ngươi đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu, sớm muộn nãi công sẽ bắt ngươi phải đổi tên, đổi họ!"

"Sợ người chắc, ngươi dám tới, ta dùng chiến xa húc chết."

Lưu Bột tuy hiền nhưng nó rất khỏe, chiều cao đã gần bằng Lưu An, lớn lên chút nữa hẳn là tráng hán vai hùm lưng gấu rồi. Nó theo Lưu Trường học kiếm pháp một thời gian, học không tệ, lang trung bình thường không đánh được nó.

Lưu Bột sách cổ Lưu Tứ đi rất lâu, chẳng thở dốc. Lưu Tứ còn đợi huynh trưởng mệt thả mình xuống, vậy mà nhị ca vẫn chào hỏi, tán gẫu với người qua lại, chẳng có vẻ gì là mệt.

Lưu Tứ khó chịu:" Nhị ca làm Đại vương thật uổng phí tài hoa, có sức lực thế này, sao không đi gánh phân?"

Lưu Bột lờ nó đi, giao cho giáp sĩ và hai vị thái tử, không muốn dẫn nó tới chỗ lão sư, sợ nó ăn nói vô lễ thì lớn chuyện.

Lưu Bột vừa đi, chỉ còn lại vài giáp sĩ và hai vị thái tử, Lưu Tứ ngẩng đầu nhìn họ chằm chằm.

A Kỳ chủ động gợi chuyện:" Thật đáng yêu ..."

Hắn chưa nói hết thì Lưu Tứ đã dẫm mạnh vào chân, A Kỳ tức thì hét lớn, Lưu Tứ thừa cơ xoay người chạy ngay. Giáp sĩ thân thủ mẫn tiệp rất nhanh bắt nó về. Khi Lưu Bột chuyên tâm theo Phù Khâu Bá học tập thì thằng nhãi dẫn bảy tám người đuổi phía sau, chạy khắp nơi.

Lưu Bột học xong đi ra thấy mấy giáp sĩ thở hồng hộc vây quanh Lưu Tứ, ai nấy lau mồ hôi, hai vị thái tử thống khổ vô cùng, Đại vương tốt như vậy sao có đứa đệ tệ tệ hại như thế.

Liên Bột liên tục cảm tạ, dẫn nó rời thái học.

Lưu Tứ không vui:" Nơi này chán chết, huynh nên đổi giáp sĩ, chạy gì mà nhanh thế."

Lưu Bột kệ nó, lên xe tới phủ Công Dương Thọ, ông ta dạy học ở thái học, nhưng không tới nhiều, ông ta còn nhậm chức trên triều, ai muốn học tập Công Dương có thể tìm đệ tử ông ta.

Khi Lưu Bọt dẫn đệ đệ tới thì thư phòng trống không, không có ai tới cầu học. Hồ Mẫu Sinh ra bái kiến:" Lão sư thần chưa về, xin đại vương tới thư phòng trước đợi."

Lưu Bột sai người đóng cửa, để lại Lưu Tứ trong sân rồi vào thư phòng.

Lưu Tứ thử mấy lần, không chạy ra ngoài được, hậm hực lắm, nó ngồi trong sân nặn mấy người đất, miệng mô phỏng âm thanh kỳ quái, chơi đánh trận.

Đột nhiên có ông già ngồi bên cạnh nó:" Thằng bé này, kẻ địch bị đánh bại rồi, sao còn giẫm đạp."

"Đó là ngoại địch, chỉ sợ uy không sợ đức."

"Ngoại địch nơi nào?"

"Nơi nào cũng thế, không đánh trận sao hàng phục được?"

"Ta nghe nói nước Đường vì nhân đức mà người ngoài tới hàng."

"Phun rắm, a phụ ta mỗi lần uống rượu đều kể một mình xông vào trận chém đầu Điền vương ra sao."

Công Dương Thọ đi về biết Đại vương tới, nhưng nhìn thấy đứa bé chơi đánh trận trong sân nên tò mò tới xem, không ngờ nó hợp khẩu vị mình như thế, nghe ngữ khi thì là nhi tử của bệ hạ.

"Không biết là vì công tử nào?"

"Tam công tử Lưu Tứ."

"Thì ra là Tứ công tử, không biết đã đọc sách chưa?"

"Đọc cái gì, đại trượng phu không lên chiến trường giết người lập công dựng nghiệp, vùi đầu đọc sách tác dụng gì?"

"Hay, nói hay lắm!" Công Dương Thọ thiếu chút nữa không nhịn được mà vỗ tay:" Vậy công tử có muốn học sách giết người không?"

Lưu Tứ quan sát ông già này, xem thường:" Ông không giống biết giết người, mặt có vết thương kìa ... Giết người mà cần phải đọc sách à?"

"Tri thức của ta có thể dạy công tử giết người thế nào cho chính xác, giết người thế nào tốt hơn, không phải binh pháp mà còn hơn binh pháp."

"Thôi đi, ta thấy sách là đau đầu."

"Khéo quá, bọn ta hoàn toàn không có sách."

Khi Công Tôn Thọ dẫn Lưu Tứ vào thư phòng, Lưu Bột vội đứng dậy hành lễ:" Xin lỗi ngài, đệ đệ ta từ nhỏ ương bướng khó bảo ..."

"Đệ tử của ta sao có thể khó bảo cơ chứ?" Công Dương Thọ tức giận:

Lưu Bột sửng sốt:" Ngài nói cái gì?"

"Ta đã quyết định nhận công tử Tứ làm đệ tử."

"Cái này ..." Lưu Bột hoang mang lắm:" Cái này phải hỏi a phụ."

Lưu Tứ phất tay:" Không cần đệ tự quyết rồi, không cần nói nữa."

Hồ Mẫu Sinh nhân lúc Lưu Bột nói chuyện với Lưu Tứ, kéo sư phụ sang một bên:" Lão sư, chủ trương của chúng ta không phù hợp với chư hầu vương, nếu xảy ra chuyện ..."

Công Dương Thọ biết đệ tử lo cái gì, ông vẫn nghiêm túc nói:" Công Dương học phái từ lúc sáng lập tới nay hữu giao vô loại, bất kỳ ai muốn học, ta đều không từ chối, bất kỳ ai có thiên phú, ta đều nhận. Điều này không vì chuốc họa hay không mà thay đổi."

Sư phụ kiên định như thế, thân là đệ tử, Hồ Mẫu Sinh không tiện khuyên gì nữa.

Nhưng Lưu Tứ bái sư, hiển nhiên cần Lưu Trường đồng ý mới được.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment