Một đoàn người tiến về phía Trường An, bọn họ đều là kỵ sĩ tinh nhuệ nhất, vũ trang tận răng, người đi đầu càng mặc giáp xa hoa, đó là một lão giả râu trắng. Tuổi này vẫn có thể mặc giáp xuất hành cũng là ghê gớm rồi.
Ông ta phóng ngựa đi trước, người khác không dám vượt qua.
Tới ngoài Trường An bọn họ mới bị ngăn lại, Lữ Sản nghe nói có nhân vật lớn tới thì đích thân ra nghênh tiếp, vừa thấy ông ta cũng hoảng:" Bái kiến Toánh Âm hầu."
Ông già này là Quán Anh, làm quốc tướng ở Trường Sa lâu lắm rồi không về Trường An, thanh danh vẫn còn.
Quán Anh chẳng có thiện cảm gì với Lữ gia, nhất là Lữ gia đời hai, chẳng thèm để ý tới hắn, dẫn người xông thẳng vào Trường An.
Ông ta về phủ trước, tuy đi thời gian dài, phủ vẫn sạch sẽ chỉnh tề, gia thần xếp hàng nghênh đón, gia thần ở lại nói, cách một khoảng thời gian hoàng hậu lại phái người tới quét dọn.
Quán Anh vừa về tới nhà liền có khách không mời mà tới.
"Anh!"
"Ha ha ha!"
Nghe thấy cái giọng này Quán Anh nhận ngay ra hảo hữu cùng tên, Hạ Hầu Anh, hai người tuổi chênh nhau không nhiều, cùng nhau trải qua sinh tử, thời khắc này gặp lại, ôm chặt lấy nhau.
"Ông đi nước nam một cái là bặt vô âm tín, để ta một mình ở Trường An, không trượng nghĩa."
"Lão thất phu ông còn nói ta, ta nghe nói ông đi Tây Vực, còn chém thiền vu Hung Nô, thực ấp gấp đôi ta, sao không mang ta theo."
Hai người cùng cười to, kể những chuyện sau khi từ biệt, từ chính vụ tới chiến sự, quá khứ rồi tới con cái.
Hạ Hầu Anh lắc đầu, ông ta không muốn nói tới đề tài này.
"Gia môn bách hạnh, tôn tử của ta giống cha nó y hệt, không nói thì hơn."
Quán Anh cũng chẳng vui gì:" Ông hay dở gì còn có tôn tử, thằng nhãi A, tới nay chưa có con, cũng không phải là không thành gia thật, chỉ là không có con. Ta bảo nó cưới thêm một người nữa, nó không chịu ... Ài, tước vị của ta."
"Không nói bọn chúng nữa, lần này sao ông về gấp thế?"
Quán Anh nhỏ giọng xuống:" Chỗ bọn ta xuất hiện mỏ vàng."
Hạ Hầu Anh sửng sốt:" Thế à?"
"Ừ, trước kia mỗi nước Lương là có mỏ vàng, vì thế họ thành địa khu giàu có nhất, nay bọn ta cũng có, còn không nhỏ."
"Đây là chuyện tốt."
Quán Anh nhìn quanh:" Lần này ta tới đàn hặc Triệu Đà. Ta phát hiện Nam Việt có khả năng che giấu mỏ vàng, không báo lên triều. Hiện ta chưa có chứng cứ, nhưng ta có nhân chứng, lão già Triệu Đà đó xưa nay có lòng khác, ta không tin ông ta. Ta ở Trường Sa, lão tư thường gây khó dễ."
"Sau khi bọn ta phát hiện mỏ vàng, men theo nó tìm kiếm, phát hiện kéo dài tới tận Nam Việt, mà bên đó lại là doanh trại, không cho người ngoài vào, đều là tâm phúc của Triệu Đà."
"Lão thất phu đó lần này chết chắc rồi."
"Bệ hạ, công tử thiên tử Tứ thông tuệ, có tài hiền lương, lão thần có lòng thu làm đệ tử, truyền học thuật Công Dương, xin bệ hạ cho phép." Công Dương Thọ quỳ dưới chân Lưu Trường, ngôn từ vô cùng thành khẩn:
Lưu Trường vuốt cằm do dự:" Khanh đánh giá Bột như thế trẫm rất vui, nhưng Bột đã bái Phù Khâu Bá làm thầy rồi, sao có thể bái khanh được nữa?"
Mặc dù ai đó bái lão sư đủ phái hệ làm thầy, nhưng ai đó không bị đạo lý ước thúc, ai đó luôn khoan dung với mình nghiêm khắc với người.
Công Dương Thọ ngớ ra, nói lại :" Thần nói công tử Tứ ạ."
"Ai?"
"Công tử Tứ ạ."
“Ngươi nói thằng nhãi Tứ nhà trẫm à?”
“Vâng!”
Lưu Trường từ kinh ngạc chuyển sang thương xót:" Trẫm biết Công Dương học phái các ngươi truyền thừa khó khăn, trước đó nghe nói các ngươi thu nhận một kẻ nuôi lợn làm đệ tử là biết các ngươi gian nan thế nào rồi. Nay ngay cả Tứ cũng muốn thu … Ôi, thế này đi, trẫm có ít sách, lát nữa đem tặng các ngươi."
Công Dương Thọ vội giải thích:" Bệ hạ, người nuôi lợn là Công Tôn Hoằng, hiếu hoặc kiên cường, luận tư chất, cả Trường An không ai bằng."
"Còn công tử Tứ, tính cách cương liệt, không cổ hủ, quyết đoán dũng mãnh, nhạy bén linh hoạt. Tư chất như thế, không học Công Dương thật đáng tiếc."
Lưu Trường thần sắc phức tạp, an ủi:" Chuyện này để nói sau đi, trẫm có việc cần xử trí, khanh cũng đừng lo, nay Công Dương có Hồ Mẫu Sinh, không sụp ngay được."
Công Dương Thọ đành chịu, có vẻ bệ hạ không muốn công tử Tứ học Công Dương, nhưng ông chẳng thể quấn lấy, ông ta biết tính bệ hạ, tuổi ông ta không chịu nổi đòn.
Ông ta quyết định rồi, để Hồ Mẫu Sinh quấn lấy bệ hạ, hắn còn trẻ.
Đợi ông ta đi rồi, Lữ Lộc nghi hoặc hỏi:" Bệ hạ, vì sao không đồng ý? Đây là chuyện tốt mà, có lẽ Tứ sẽ thay đổi thành người như huynh trưởng thì sao?"
"Rắm thối, Công Dương dạy đại nhất thống, chư hầu vương học làm gì? Trẫm vốn lo nó mưu phản, giờ còn học thứ này, không phải gây thêm rắc rối cho An à?"
"Tứ tuy bướng bỉnh nhưng đâu đến nỗi."
"Cái đó khó nói lắm, vì vấn đề này trẫm do dự mãi chưa phong vương cho nó, học thêm Công Dương dễ xảy ra chuyện."
Lưu Trường phủ định dứt khoát, Lữ Lộc cũng không tiện nói thêm cái gì.
"Đại mẫu!"
Một tiếng gọi lớn làm Lữ hậu run tay, chỉ thấy một thứ bé xíu lao vào điện, rưng rưng nước mắt, nhào vào lòng bà, bôi hết nước mũi lên người bà. Hành vi nguy hiểm này hiện chỉ Tứ dám làm.
Lữ hậu không ghét, mà còn lau nước mũi cho nó:" A phụ cháu lại đánh cháu à?"
"Đại mẫu, cháu muốn cầu học, a phụ không cho, a phụ muốn cháu làm chư hầu vương vô dụng để có lý do đánh cháu."
"Cháu muốn cầu học sao? Cháu muốn học gì?"
"Công Ngưu Xuân Thu."
Dù là Lữ hậu cũng không nhịn được cười, dù bà mấy lần cố gắng vẫn phải phì cười, cười rất lâu mới hỏi:" Vì sao a phụ cháu không cho cháu học Công Ngưu Xuân Thu?"
"Cháu không biết, cháu ở trên đường gặp một ông già là lãnh tụ Công Ngưu, ông ấy thấy cháu thiên phú hơn người, muốn nhận cháu làm đệ tử, cháu cũng muốn học. Nhưng a phụ cháu không cho, nói Tứ bất tài, không xứng học tập ..."
Lữ hậu hiểu đại khái rồi, xoa đầu nó:" Chuyện này cháu tìm ta không đúng rồi, phải tìm đại ca cháu."
Lưu Tứ không hiểu:" A phụ chỉ nghe đại mẫu, lần trước cháu đổ tội cho đại ca, đại ca bị đánh một trận."
Lữ hậu nghiêm túc hỏi:" Tứ, sau này cháu muốn làm gì?"
"Cháu muốn mở rộng bờ cõi."
"Đại ca cháu không cho thì sao?"
"Cháu mách a mẫu."
"Ha ha ha, vậy cháu đi nói với đại ca cháu đi, hắn sẽ nghĩ cách cho cháu."
"Thật ạ, đại mẫu không được lừa trẻ con đâu nhé."
"Ta lừa thằng nhãi cháu làm gì? Đi mau!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com