Đúng lúc Lưu Trường chuẩn bị làm đại sự, tức là ra ngoài đi săn thì biết Quán Anh tới Trường An, đành phải ở trong cung đợi ông ta đến bái kiến mình. Nhưng đợi, đợi mãi, đợi những một canh giờ chẳng thấy đâu, Lưu Trường nổi giận.
Trẫm sung sướng lắm sao? Trời nóng thế này phải mặc Sở y hoa lệ, ngồi đợi lâu như thế, ngươi không tới bái kiến là có ý gì?
Thực ra quan viên bên ngoài tới Trường An phải tắm rửa chuẩn bị rồi mới đi bái kiến, chỉ là Lưu Trường không đợi được, dẫn người tới thẳng phủ của ông ta.
"Trọng phụ!"
Quán Anh lâu lắm rồi không nghe thấy câu này, đột nhiên nghe thấy như nghĩ tới hồi ức không tốt nào đó, vội vàng đứng dậy. Chưa kịp phản ứng thì Lưu Trường đã đi tới ôm chầm lấy.
Quán Anh hự một tiếng.
"Trọng phụ rốt cuộc cũng tới, vậy mà không đi bái kiến trẫm, ở đây cùng Hạ Hầu trọng phụ uống trộm rượu là sao?"
"Bệ hạ, thần vừa tới, chưa chuẩn bị xong, Nhữ Âm hầu tới, nên ..."
"Được rồi, không cần thỉnh tội."
Lưu Trường gia nhập bữa tiệc luôn, còn lệnh gia thần của Quán Anh làm chút đồ ăn:" Trọng phụ tuổi càng cao càng có tinh thần, nhìn chòm râu này thật đẹp, ai sửa râu cho trọng phụ thế?"
"Thần sửa ở Trường Sa."
"Xem ra trẫm cũng phải đi Trường Sa sửa râu."
Quán Anh không ngờ, hoàng đế lần đầu gặp lại mình chẳng quan tâm tới chính vụ mà là bộ râu của mình ... Truyền ra ngoài thế nào cũng có thêm một điển cố hôn quân.
Tán gẫu rất lâu, Lưu Trường rốt cuộc cũng hỏi tới chính vụ, Quán Ánh có chút kiêu ngạo ở việc này, nước Trường Sa bọn họ mấy năm qua phát triển rất nhanh, sản lượng lương thực đứng thứ năm trong số chư hầu, đồ sẵn càng chủ đạo thị trường phía Nam.
Ông ta không giỏi quản lý địa phương, nhưng giỏi quản lý quan viên, thực hiện khảo sát chính tích nghiêm ngặt, hai lần không hợp cách là đổi người.
Lưu Trường cực kỳ hài lòng về Quán Anh, đổi lại người khác làm như ông ta, ngày hôm sau bị ép từ chức rồi: "Lộc, thưởng trăm vàng!"
Lữ Lộc yếu ớt đáp:" Vâng!"
Lưu Trường đang cười ha hả thì Quán Anh nói:" Bệ hạ, lần này thần tới kỳ thực là để đàn hặc Triệu Đà."
"Hả? Ông ấy làm gì?"
"Lão ta gan lớn chùm trời, hành vi mưu phản, thần tìm thấy mỏ vàng ở trong nước Trường Sa, men theo đó tìm kiếm, phát hiện nước Nam Việt cũng có. Triệu Đà ý đồ bất chính không báo lên triều đình, tự ý khai thác, đây là mưu phản."
Sắc mặt Lưu Trường tức thì trở nên thiếu tự nhiên.
"À, chuyện này .. Ừm, thực ra trẫm có nghe nói, khanh không cần quản."
Quán Anh nghi hoặc:" Bệ hạ biết sao? Vậy vì sao không đi bắt ông ta, đây là trọng tội."
"Trẫm tất nhiên là có tính toán của mình, trọng phụ tạm thời đừng nói với người khác. À không phải Quán A cũng sắp về à?" Lưu Trường di chuyển đề tài gượng gạo:
Quán Anh tuy vẫn phẫn nộ, có điều thấy hoàng đế rõ ràng không muốn nói tới đề tài này, nên không tiếp tục quấn lấy đề tài này nữa:" Thần không biết, lâu lắm rồi thần không gặp nó, thằng nhãi đó chẳng có năng lực lý, quản lý Thục Quận không có thành tích gì ...."
……………. ………………..
Cùng lúc đó Lưu Tứ được Lưu Bột dẫn tới thái tử phủ, Lưu An không có nhà, Lưu Tứ chơi trong sân còn Lưu Bột tán gẫu với đám xá nhân, chờ đợi.
"Đại ca!"
Lưu An vừa mới về, Lưu Tứ cười to chạy tới, nhảy tót vào lòng hắn, Lưu An hồ nghi nhìn nó:" Đệ chạy ra à?"
"Không phải, Nhị ca mang đệ ra." Lưu An bế nó vào phòng hỏi:
Lưu Bột theo bản năng tức thì đứng dậy:" Xin lỗi, đệ đệ ta ngang bướng khó bảo...."
Nói một nửa mới nhận ra, ngượng ngùng vội dừng lại.
Lưu An cười lớn, gõ đầu Lưu Tứ:" Đệ xem, đệ rốt cuộc gây ra bao chuyện khiến nhị ca cứ thấy người khác là xin lỗi."
Lưu Tứ làu bàu:" Huynh ấy đâu chỉ có một đệ đệ."
"Tìm ta có chuyện gì?"
"Đại ca, đệ muốn cầu học."
"Hả?" Lưu An vui mừng:" Đệ muốn cầu học à? Thật chứ? Hay, hay lắm!"
Trong đám đệ đệ, Lưu An lo lắng nhất là Tứ, không phải lo nó mưu phản, mà lo nó không quản lý được địa phương. Giờ thấy đứa đệ đệ không tương lai muốn cầu học, Lưu An vui mừng khó hình dung được.
"Huynh trưởng, chuyện là thế này ..."
Lưu Bột đem đầu đuôi câu chuyện kể ra, Lưu An dù nghe tới tên học phái Công Dương cũng không có gì khác thường.
Lưu An bế Lưu Tứ ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nó:" Đệ thực sự muốn theo học Công Dương à?"
"Vâng!"
"Vì sao?"
"Họ nói, học Công Dương không phải đọc sách, đệ muốn học đạo lý mở mang bờ cõi."
"Tốt, vậy đệ đi học đi, mai ta dẫn đệ đi tìm Công Dương Thọ."
Lưu Bột cuống lên:" Huynh trưởng, nhưng a phụ ..."
"A phụ thì hiểu cái gì, nghe thấy Công Dương, cũng chẳng hiểu tư tưởng của họ đã nghĩ linh tinh, chuyện này ta quyết. Không sao, ai nói chư hầu vương không thể học Công Dương, chỗ a phụ sẽ do ta nói."
Nhìn bộ dạng khí phách của huynh trưởng, mắt Lưu Tư đầy sùng bái:" Đại ca, chúng ta chọn ngày lành, giết súc sinh, kết bái huynh đệ đi."
"Sau này đại ca bảo đệ đi đông, đệ không đi tây ..."
Lưu Tứ còn đang liếng thoắng luôn mồm thì Lưu An trả cái thứ này cho Lưu Bột:" Đệ mang về đi, chỗ ta còn có việc."
Lưu Bột bệ đệ đệ đang cực kỳ hưng phấn rời đi.
Mấy xá nhân đi vào, Phùng Đường nói trước:" Điện hạ, Công Dương học phái rất quá khích, tuy nhỏ nhưng đồ mưu lớn, thích nói lời kinh người, thần lo họ lợi dụng công tử Tứ."
"Lợi dụng à? Từ này hơi nghiêm trọng rồi, người Hoàng Lão theo ta cũng chỉ vì lợi dụng ta à? Chẳng qua là ta hữu dụng với họ, giúp được họ. Về phần Công Dương trong Nho gia cũng chỉ là học phái nhỏ không đáng kể."
"Nếu chiêu mộ được một chư hầu vương, sau này Tứ tới đất phong, họ có vốn liếng cơ bản phát triển. Đo là chuyện bình thường, ngươi xem Nông gia ở Lương, Mặc ở Sở, Cốc Lương nho ở Tề và Triệu, Tuân phái ở Sở, Hoàng Lão ở Đường, không phải dựa vào chư hầu à?"
Lưu An nhìn rất thấu triệt về học phái hơn người khác nhiều:" A phụ hiểu về các học phái nông cạn quá."
Dù Lưu An không tự tin ở chính vụ, nhưng ở tầng cấp học thuật, hắn có sự tự tin tuyệt đối.
Thấy thái tự có tính toán, mấy xá nhân không nói gì nữa, Mao Trường lên tiếng:" Điện hạ, nay người đứng đầu các hạng mục khảo hạch là truyền nhân của Công Dương, thần thấy người này tài học phi phàm, cực kỳ tài cán, cả đối thủ cũng tôn sùng, điện hạ có muốn gặp không?"
"Ngươi nói Công Tôn Hoằng à?" Lưu An sớm chú ý tới người này, xuất thaatn của hắn cực thấp, nhưng tài năng lại kiệt suất nhất, bất kể là kinh sách, luật pháp, phá án, thân thủ đều là đệ nhất.
Đây là người toàn tài.
Có điều giờ chưa phải là lúc tiếp xúc, đợi hết thảy kết thúc hẵng gặp kỳ tài này.
Lưu Trường ngâm nga hát, y đang ngà ngà say, ăn cùng hai ông già, đương nhiên không thể ăn uống thả cửa, họ già rồi, sợ họ uống chết luôn.
Có điều trạng thái lâng lâng này cũng không tệ, gió thổi tới rất khoan khoái, cả người mềm nhũn như nằm trong mây.
"Lộc, hỏng chuyện rồi, mỏ vàng của trẫm đã bị phát hiện, ngươi nói xem, sao tên Triệu Thủy đó thiếu cẩn thận như vậy?"
Lữ Lộc không vui:" Bệ hạ, vì sao thần chưa bao giờ nghe nói bệ hạ có mỏ vàng ở Nam Việt, đã thể ban thưởng còn muốn thần bỏ tiền."
Lưu Trường thận trọng nói:" Ngươi không hiểu, cái mỏ vàng này trẫm dùng tài trợ thượng phương, nghiên cứu là đốt tiền, trẫm đổ từng đống vàng vào thượng phương mới có ngày hôm nay đấy."
Lữ Lộc không phản bác, quần thần cực kỳ có ý kiến với thượng phương, muốn tăng thêm đầu tư vào đó quần thần không chịu, bệ hạ thông qua mỏ riêng tài trợ thượng phương là có thể hiểu được.
Song hắn vẫn hoài nghi nhìn trang phục xa hoa của Lưu Trường:" Bệ hạ thêu vàng lên áo, khảm lên chiến sa, vỏ kiếm ... Không phải là từ mỏ vàng đó chứ?"
"Khụ khụ, nói gì đó, trẫm mà là loại quân vương vì hưởng thụ mà tham ô vàng làm đồ cho mình à? Trẫm thanh liêm đơn giản, thiên hạ đều biết, ngươi xem Ngô vương vì học trẫm mới có mỹ danh ....
Lưu Trường tỏ ra tức giận, nhưng Lữ Lộc đã nghe ra sự thực, quả nhiên ...
"Bệ hạ định làm thế nào?"
"Đương nhiên là phải che giấu, nhất là giai đoạn này thượng phương không thể thiếu tiền, trẫm lười đối phó với quần thần, tất nhiên là phải tự tài trợ. Chỗ Quán Anh, hẳn ông ấy hiểu được khó khăn của trẫm ..."
Hai người vừa nói vừa đi vào Hậu Đức Điện.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com