Đám thương cổ vốn hoài nghi lời chàng trai trẻ kia, đến khi mưa đổ xuống thì tâm phục khẩu phục chàng trai tuổi tác ngang con mình này, tiếp đó bọn họ nghe hắn an bài.
Người trẻ tuổi này cực kỳ có kiến thức kinh nghiệm, hắn biết phải làm thế nào đỡ tốt sức, làm sao để sống sót, thậm chí hắn chế định ra cả phương án lao dịch.
Hắn không phục chế độ lao dịch hiện nay.
"Quan viên phát động lao dịch này nhìn là biết chẳng hiểu gì, hắn lệnh tất cả mọi người đi dọn dẹp, quá lãng phí. Đang lẽ chia ra, dọn dẹp, tu sửa, như vậy mới đỡ tốn sức."
Mấy ngày sau có người tới khảo sát, phương thức lao dịch sửa lại, tiến hành đúng như hắn nói.
Đám thương cổ càng tiếp xúc nhiều với hắn càng phục, càng tò mò, không biết hắn phạm tội gì mà lao dịch liên miên như thế, nhưng ở chuyện này hắn không tiết lộ thêm.
Một hôm có đội nhân mã đi ngang qua, có kỵ sĩ mở đường, đám lao phu đứng bên đường, quý nhân ngồi trong xe ngựa, rầm rộ đi qua trước mặt. Đám thương cổ nhìn cảnh này thì xôn xao.
"Vị này là triệt hầu sao mà phô trương thế?"
"Lưu quân biết nhiều hiểu rộng có nhìn ra không?"
"Nhìn xe ngựa thì không phải triệt hầu mà là quận thủ, chắc là quận thủ Thục Quận, nhi tử Toánh Âm hầu, tên gì thì ta quên rồi."
Đám thương cổ há hốc mồm, càng thêm kính phục.
Cứ thế tiếp tục làm việc, khi đường sắp xong, đám thương cổ vui lắm, vì họ sắp được về nhà rồi, bọn họ thường kể cho nhau nghe chuyện trong nhà. Người trẻ tuổi chỉ im lặng, hắn không còn kích động, không phẫn hận, không gì cả, hắn trơ lỳ rồi.
Chịu bao nhiêu khổ cực, trải qua bao nhiêu gian khổ, hắn nhìn thấu tất cả rồi, hắn bây giờ là dân phu thuần thục, chẳng còn chút hình bóng nào trước kia.
Một hôm bọn họ tiếp tục làm việc rồi nghỉ ngơi như thường lệ, đằng xa có một đội kỵ binh tới, quan viên vừa rồi còn diễu võ giương oai vội tới bái kiến, cúi đầu suýt rúc luôn vào đũng quần.
Đám kỵ sĩ đó rất hống hách, lớn tiếng chất vấn gì đó, rất nhanh đám kỵ sĩ đi về phía chỗ thương cổ nghỉ ngơi, làm họ hoảng sợ.
Kỵ sĩ đứng đầu tới trước mặt người trẻ tuổi, quan sát một lúc rồi hành lễ bái kiến:" Điện hạ đã hết hạn lao dịch, bọn thần đưa người về."
Giây phút đó Lưu Mậu sững sờ.
Hắn hoảng hốt, run rẩy, không dám tin hết thảy, còn đám thương cổ chết lặng, kỵ sĩ kia vừa nói gì thế?
"Điện hạ!" Kỵ sĩ lại gọi:
Lưu Mộc giật mình, cảm xúc ngổn ngang, như có gì đó chẹn cổ họng không nói ra được, nước mắt tuôn trào, hắn dụi mắt, nói như giải thoát:" Được!"
Thương cổ xung quanh nín thở.
Lưu Mậu nhìn họ, đem găng tay mình tự chế tác cho người đứng đầu:" Cầm đi, sau này lao dịch nhớ làm thứ này, tranh bị thương ... Ta đi đây."
"Điện hạ, ngài là ..."
Lưu Mậu ngẩng cao đầu:" Ta là huyền tôn của Cao hoàng đế, đích tôn của Sở nguyên vương, nhi tử đương kim Sở vương, Sở thái tử Lưu Mậu."
"A!"
Quán A vừa tới ngoài Trường An thì thấy thiên tử ra đón, đây vốn là đãi ngộ của vương công và chư hầu vương mới có. Quán A kích động, không phải vì đãi ngộ này, mà vì rốt cuộc được thấy hoàng đế rồi.
Huynh đệ gặp nhau, muôn phần kích động.
Quán A bị Lưu Trường cao lớn ôm vào lòng như đứa trẻ, Lưu Trường còn xoa đầu hắn:" Sao ngươi chẳng cao lên."
"A phụ thần chỉ có thế, thần cao tới đâu được?"
Tiếp đó đám Lữ Lộc, Chu Á Phu, Chu Kiên, Phàn Thị Nhân đều tới ôm hắn hoặc đấm hắn, biểu lộ thân thiết.
"Chúng ta sắp đông đủ rồi, thiếu mấy tên vô dụng thôi, Táo không có mặt, trẫm nghĩ, có nên để Nhữ Âm hầu thay nhi tử tới kính rượu không?"
"Ha ha ha, tới khi đó để Nhữ Âm hầu đánh xe cho chúng ta."
"Rồi đến tối để a phụ ngươi treo lên đánh à?"
Cả đám xúm quanh Quán A nói cười đi về phía Trường An, bất tri bác giác tới Đường vương phủ cũ, nơi này đã lâu rồi không có ai ở, chỉ khi nào quần hiền tụ hội Lưu Trường mới dẫn tới đây.
Rượu thịt đã chuẩn bị sẵn, quần hiền chẳng bận tâm Quán A vừa trải qua hành trình vất vả không, kéo nhau tới ra sức mời rượu, nhét thịt vào mồm hắn, ăn chơi tưng bừng.
"Thằng nhãi Mãi sắp tới rồi, chắc là mấy ngày tới."
"Nghe nói hắn cưới nữ nhi Hạng gia à? Có phải không?"
"Ừ, nhưng được ban họ Lưu rồi! Trong đám chúng ta, hình như chỉ ngươi chưa thành gia?"
"Lộc không phải chưa thành gia à?"
"Ai nói, Lộc chỉ chưa có con thôi."
Tới khuya Quán A mới được người đưa về phủ, Quán Anh sớm đoán được nhi tử về sẽ bị đám bạn xấu kéo đi uống rượu nên chẳng đợi, đã nghỉ ngơi từ sớm. Quán A ngủ một giấc, hôm sau dậy mới gặp được a phụ.
Quán Anh đối xử với nhi tử mình không quá nghiêm khắc, đại khái vì Quán A mất mẹ từ nhỏ, ông ta cũng không cưới thêm thê tử, một mình nuôi nhi tử. Vì thế so với đám Chu Bột, Quán Anh sủng ái nhi tử hơn nhiều.
Như lúc này đây, ông ta nhìn nhi tử tự hào.
Ông ta không kỳ vọng nhiều vào nhi tử, làm quận thủ đã là quá dự liệu rồi, huống hồ còn làm không tệ, Quán A được quan viên bách tính đương địa yêu quý, dù là trong triều cũng có hiền danh.
"Con làm ở Thục Quận rất tốt, không làm ta thất vọng."
"Đều là nhờ a phụ giúp, nếu không có a phụ phái kỵ binh tới, họ đâu nghe lời như thế?"
"Vì sao không muốn về Trường An."
"Con không có năng lực, ở Trường An không thiếu người như con, ở Thục, con làm được nhiều việc hơn."
Quán Anh gật gù hài lòng:" Con muốn ở lại Thục, ta không ép, có điều lần này về thành gia đã rồi đi, ta không phải lo nữa."
Quán A hỏi:" Với ai ạ?"
"Chuyện này còn không phải lo, ta an bài xong cả rồi."
"A phụ, rốt cuộc là nữ tử nhà ai?"
"Sợ gì, ta hại con à? Đích thân thái hậu chọn cho con đấy, là trọng tôn nữ nhà thái hậu."
"Ồ, trọng tôn nữ ??? Vậy nàng với Lữ Lộc là ..."
“Từ bối phận mà nói là do tôn nữ của hắn, nhưng tuổi không chênh nhau nhiều."
Nếu thế, nếu thế chẳng phải mình phải gọi tên đó là trọng phụ sao, Quan A đứng bật dậy: "Con không chịu."
…………..
Trong sân rất náo nhiệt, Công Dương Thọ nắm tay Phù Khâu Bá nói chuyện phát triển Nho gia sau này, mấy người Hoàng Lão tụ tập thì thầm, không biết nói gì, bọn họ nể mặt thái tử mà tới chứ cơ bản chẳng liên quan gì tới Công Dương.
Giáp sĩ đi vào phủ, đứng gác hai bên, tiếp đó thái tử nắm tay công tử Tứ xuất hiện, mọi người đứng dậy bái kiến.
Lưu Tứ mặc áo mới, nó khi không nghịch ngợm rất đáng, cái mặt bụ bẫm, đôi mắt to giống mẹ, cung kính bái kiến lão sư, hiến thịt lên.
Lễ bái sư kỳ thực không phức tạp, nhất là lễ báo sư của Công Dương, vì họ chưa bao giờ có thứ đó, lễ nghi hôm nay là do Công Dương Thọ bỏ một tối nghĩ ra.
Chính thức nhận đứa đệ tử này, Công Dương Thọ cười không khép miệng được, mọi người chúc mừng, Lưu An dặn:" Đệ ở đây phải học tập cho tốt, nếu dám gây chuyện, ta sẽ đưa đệ về."
"Đại ca yên tâm đi, đệ nhất định học tập tốt."
Lưu An rất bận, không thể ở lại lâu, cáo biệt mọi người rồi vội vàng đi, khi khách khứa cũng đi hết, Công Dương thọ vui vẻ nắm tay Lưu Tứ:" Thế nào vui chứ?"
"Vui ạ, đệ tử nhất định phải học tốt, từ hôm nay trở đi, đệ tử là đích truyện của Công Ngưu học phái, đợi khi về hoàng cung, sẽ khiến a phụ a mẫu giật mình!"
Công Dương Thọ ngớ ra, Hồ Mẫu Sinh cười:" Đúng là có thiên phú, vừa nhập môn đã đổi họ của lão sư rồi."
Công Dương Thọ lờ hắn đi, dẫn Lưu Tứ vào phòng bắt đầu chính thức dạy học.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com