Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 871 - Chương 872: Đại Phụ.

Chương 872: Đại phụ.

Cùng lúc ấy Quán A rất miễn cưỡng bị a phụ kéo đi gặp nữ tử được hứa hôn cho mình, cũng phải thôi mấy ngày nữa phải gọi hảo huynh đệ của mình là hảo đại phụ, ai mà chịu cho nổi … Lúc đầu hắn nhầm, cho rằng chỉ phải gọi Lữ Lộc là trọng phụ, ai ngờ hắn sai rồi, là đại phụ không phải là trọng phụ.

Nếu bối phận là trọng phụ thì hắn miễn cưỡng chịu đựng đi, nhưng đại phụ thì quá rồi, chẳng lẽ sau này mình phải gọi nhi tử của Lữ Lộc là trọng phụ! Đây là đại sỉ nhục.

Quán Anh không vui nói:" Trách ai được, con mãi không chịu thành gia thất mới thành thế này, chuyện thái hậu đã quyết, con không muốn cũng vô ích.

Đừng cho rằng lần này thông gia là vì thái hậu không tin Quán gia, mà do Quán Anh tự thỉnh cầu, ông ta già rồi, biết nhi tử không có mấy năng lực, làm tên hoàn khố ăn chơi đã đành đi, giờ lên chức vị 2000 thạch, ông ta muốn kiếm thêm cho con một cái bùa hộ thân.

Họ cứ thế tới tòa phủ ở thành tây, đây là nhà của Lữ Thuẫn, thân thích xa của thái hậu, là người thật thà, bổn phận, phụ trách cơ cầu đúc tiền, tuy kín tiếng, ít tham gia chính sự, nhưng địa vị cao.

Ông ta đứng ở cửa đón Quán Anh, Quán Anh cũng rất nhiệt tình, Quán A lãnh đạm hành lễ, Quán Anh định mắng, Lữ Thuẫn khuyên giải, dẫn vào nhà.

Quán A nghe chốc lát mà bực bội.

Cưới ai không cười, lại cưới tôn nữ của Lữ Lộc, đám người bệ hạ lại chẳng cười chết thôi à?

Thể diện còn đâu.

Lữ Lộc, cái tên mặt không mọc nổi râu ấy tài đức gì mà làm đại phụ mình? Phì, ngươi mà xứng à?

Quán A càng nghĩ càng giận, thừa lúc hai người kia trò chuyện, hắn ra ngoài sân, nói ra cái viện tử này không tệ, tuy nhỏ thôi những sạch sẽ, gọn gàng, hoa thơm chim hót, rất có sức hút.

Đột nhiên có người gọi hắn.

Đó là một thị nữ, đưa cho hắn túi thơm, nói nhỏ chỉ đằng xa:" Cái này là thiếu nữ nhà phó tặng thiếu quân, xin thu lấy."

Quán A cả đời chưa từng chủ động nói chuyện với nữ tử tức thì đỏ mặt, ngơ ngác nhận lấy, nhìn theo hướng thị nữ chỉ.

Chỉ thấy một nữ tử ít tuổi hơn mình rất nhiều, đoan trang, trắng trẻo, mỹ lệ, đôi mắt như có ánh sáng, nàng nhìn Quán A, khẽ hành lễ.

Giây phút đó trong mắt Quán A chỉ còn lại nàng, không thấy gì nữa rồi, khi tỉnh lại thì người ta đã đi mất, chỉ còn lại cái tím thơm.

"A phụ!" Quán A quay lại phòng, trang trọng hành lễ với Lữ Thuẫn:

Sự thay đổi bất ngờ này làm Quán Anh đang ăn trà phun ra ngoài, vội lau miệng:" Xin lỗi, xin lỗi, thất lễ."

Lữ Thuẫn phản ứng rất nhanh, vội vàng đỡ Quán A lên, miệng gọi tế tử, thế là khỏi cần Quán Anh giáo huấn nhi tử nữa, hôn sự này thành rồi.

Tin tức Quán Anh sắp thành gia thất nhanh chóng truyền đi trong quần hiền, mọi người thấy huynh đệ độc thân cuối cùng đã chuẩn bị thành gia, ai nấy đều vui vẻ, tối hôm đó quần hiền lần nữa tụ tập ở Đường vương phủ.

Quán A tới nơi, không chút do dự hành lễ với Lữ Lộc:" Đại phụ."

Quần hiền há hốc mồm, vốn định lấy cớ trêu ghẹo hắn một hồi, ai ngờ hắn sảng khoái như thế, Lữ Lộc sững sờ rất lâu mới luống cuống:" Ngươi không tìm người tuổi tác tương tự mà thành hôn, lại tìm do tôn của ta, thành ra thể thống gì?"

"Do thái hậu an bài, thái hậu quan tâm tới ta như thế, sao ta có thể không biết tốt xấu." Quán A đường đường đại nghĩa nói:

Lữ Lộc đành chịu thôi, chỉ là sau đó mỗi lần Quán A gọi hắn là đại phụ, hắn rất bực.

Sở thái tử Lưu Mậu ngồi trong Hậu Đức điện, ngơ ngác nhìn quanh, nơi này chẳng hề hòa hợp với hắn, khi Lưu Trường nhìn hắn đi vào bị bộ dạng của hắn làm giật mình, tên này là ai?

"Bái kiến trọng phụ."

"Mậu?" Lưu Trường nhìn mãi mới ra chút đường nét của trọng phụ, hắng giọng nói:" Năm xưa ngươi quá xốc nổi, trẫm vì mài rũa ngươi, nên mới để ngươi làm lâu như vậy, đều vì muốn tốt cho ngươi, hiểu chưa?"

"Cháu hiểu."

"Trẫm thấy ngươi trưởng thành rồi đấy, thế này đi, mai tới thái học, kiếm một lão sư đọc sách ... Ừ, cứ thế, ngươi tự an bài lão sư cho mình, còn nữa. Lộc! Thưởng trăm ..."

Nhìn quanh không thấy Lữ Lộc đâu, mới nhớ hắn đi tụ họp với đám huynh đệ trước rồi, thấy xót trong lòng sửa lời.

"Thưởng mười vàng, mua ít áo mới mặc đi."

Thưởng cho Lưu Mậu xong, Lưu Trường vội vàng tới Đường vương phủ tham dự yến hội, Quán A là người cuối cùng trong quần hiền thành gia, vì thế quần hiền muốn bàn bạc tổ chức hôn sự này thế này. Nay quần hiền đều đã trưởng thành, không còn phải nghe trưởng bối an bài nữa.

Bọn họ uống rượu, quyết định tới lúc đó phải thật náo nhiệt.

Đây là cơ hội cho quần hiền tụ họp, nhưng muốn đông đủ thì rất khó, Chu Thắng Chi đang cầm cái bản đồ nguệch ngoạc của Lưu Trường tìm Thân Độc, còn Phàn Kháng trên đảo Oa chơi với khỉ.

Lưu Trường tới nơi hơi muộn một chút, việc xong xuôi rồi, lần này bàn việc đàng hoàng nên ít ăn uống.

Kết thúc buổi chúc mừng, Lưu Trường được Lữ Lộc đưa về hoàng cung, trên đường đi Lưu Trường chợt nhìn Lữ Lộc thở dài:" Trước kia trẫm chưa từng ngờ tới, nếu bên cạnh thiếu ngươi, làm việc gì cũng bất tiện. Sau này tốt nhất theo trẫm một bước cũng không rời."

Nghe lời chân thành của bệ hạ, lòng Lữ Lộc ấm áp, tuy bệ hạ luôn tống tiền mình, tức lên thì đánh mình, làm việc không tốt đổ cho mình, tiếng ác bắt mình gánh, nhưng bệ hạ đối xử với mình vẫn rất tốt.

Ít nhất bệ hạ coi mình là tâm phúc tuyệt đối, bất kể đi đâu cũng dẫn theo.

"Bệ hạ yên tâm, bất kể bệ hạ đi đâu, dù núi đao biển lửa, thần nhất định vẫn theo bên cạnh."

Lưu Trường vui vẻ vỗ vai Lữ Lộc:" Tốt, thế thì tốt, có hiền thần như ngươi, trẫm không phải lo lắng gì nữa rồi."

"À phải rồi, trẫm mấy ngày rồi không thấy lão sư, còn cả Oanh nữa, không phải là lão sư lôi hắn ra ngoài thành chôn rồi chứ?"

Lữ Lộc dở khóc dở cười:" Oanh đi đón nhà thê tử, Hoài Âm hầu cùng Khúc Nghịch hầu đi du ngoạn, một số con chó già trong triều thấy họ giao hảo, suốt ngày lo họ câu kết làm phản."

"Đám chó già đó thực sự không còn việc để làm nữa à?" Lưu Trường tức giận:" Nói tới chó già, Hạ Vô Thư vẫn chưa về à?"

"Chưa ạ, nghe nói ông ta ở địa phương trồng cây thuốc, dược tính xảy ra biến hóa, ông ấy quyết định thay đổi sách lược, dựa theo đặc sản phân chia vườn thuốc, phái đệ tử trồng quy mô lớn, giảm bớt giá thuốc."

"Ừ, ông ta về nhớ báo trẫm." Lưu Trường tới giờ vẫn chưa có cơ hội báo thù cái tát lần trước, đau đáu trong lòng mãi:

Lữ Lộc thấy ông già đó chắc là sẽ chết ở ngoài cứ không chịu về đâu.

"Còn nữa, phái người bảo vệ Mậu, tránh bọn Tứ tìm nó gây phiền toái."

"Vâng!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment