Lưu Mậu tới cổng thái học, nhìn sĩ tử ra vào, lòng cảm khái vô hạn, hắn vốn ghét đọc sách, thậm chí lấy trêu ghẹo người đọc sách làm vui.
Giờ nghĩ lại chuyện quá khứ, hắn hối hận vô cùng.
Nay đứng trước thái học, nhìn những con người tràn trề sức sống đang cười nói kết bạn mà đi, không có quan lại cầm roi, không có giáp sĩ uy hiếp, không có cảnh tù đồ vì kiệt sức mà gục xuống chết tại chỗ ... Đây thực sự là nơi mỹ hảo biết bao.
Lưu Mậu hít sâu một hơi, được giáp sĩ bảo vệ vào thái học.
Quy mô thái học rất lớn, trong Trường An, đại khái trừ hoàng cung ra thì thái học là kiến trúc có quy mô to nhất, ngoại ô có giáo trường bắc quân lớn hơn, còn lại thì không có nữa.
Sĩ tử bên trong trông có vẻ bận rộn, không có quan viên tiếp đãi. Lưu Mậu từng trải rồi, không sợ nơi xa lạ, tìm một người hỏi báo danh ở đâu. Được vị học tử nhiệt tình đó dẫn tới nơi báo danh.
Phụ trách đăng ký tân sĩ tử là một ông già tóc trắng, thính lực không tốt, một câu phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, Lưu Mậu vẫn kiên nhẫn giao lưu.
Ông già biết thân phận Lưu Mậu thì cả kinh, quan sát hồi lâu lấy ra mấy thẻ bài cho hắn lựa chọn, phân loại phức tạp, có Mặc, Hoàng Lão, Nho, còn phân chia tỉ mỉ hơn tới Nhạc, Binh, Y, Âm Dương, Ngũ Hành, Binh ..."
Lưu Mộc vốn định lấy thẻ bài Nông gia, nhưng chú ý thấy có một cái thẻ mới tinh, hỏi:" Đây là cái gì?"
Ông già nhìn thẻ, nói không rõ ràng lắm:" Kham Dư gia, xem thiên tượng, nhìn địa lý ... Không mấy người học, cũng không dễ học ..."
"Không sao, chọn cái này."
Rất nhanh Lưu Mậu tìm tới nơi dạy học, rất hẻo lánh, gần tường viện, hắn nhìn vào trong, có ba học tử, một trung niên rất thấp, lông mày gần như dính liền với nhau, râu cũng dài.
Người đó đang ra sức giảng giải, đột nhiên thấy người đứng ở cửa, vội vàng chạy ra, nắm tay Lưu Mậu kéo vào:" Tới đúng lúc lắm, ta đang giảng tới chỗ hay, vào nghe đi."
Mấy học tử sực tỉnh nhìn ra cửa, mắt đầy bi ai, lại một kẻ xui xẻo bị bắt rồi.
Lưu Mậu chưa kịp nói đã bị người kia kéo thẳng vào, ông ta không cao nhưng rất khỏe, giáo sĩ định bước tới ngăn cản, ông ta mừng rỡ:" Ài dà, nhiều người thế, nào, vào đi, vào cả đi."
Thế là ông ta kéo luôn đám giáp sĩ vào, làm học choáng váng.
"Không phải, không phải, đó là hộ vệ của ta, không phải là học tử." Lưu Mậu vội nói:
"Không sao, vào trong mới bảo vệ được chứ, hơn nữa ai bảo học tử mới được học."
Vị lão sư nhiệt tình lần nữa đứng ở thượng vị, nhìn hơn mười người phía dưới, mắt không ngờ cay cay.
Tốt quá, lần đầu tiên học đường có nhiều người như vậy.
Lưu Mậu vừa ngồi xuống, học tử bên cạnh nói nhỏ:" Ngươi không nên tới gần nơi này, ta tìm chỗ yên tĩnh đọc sách, bị ông ta phát hiện ra kéo vào đây không cho đi."
"Vì sao ông ấy làm thế?"
"Vị này là La công, một kỳ nhân ở thái học, ông ta thấy ai là kéo người đó vào học. Mấy ngày trước có tên gia đinh đi đưa cơm bị lạc đường, ông ta kéo vào nghe giảng hai canh giờ ..."
"Kham Dư gia mấy trăm năm trước có chút danh tiếng, giờ ai học họ nữa? Học thiên văn có Ngũ Hành gia, học kiến thiết có Mặc gia, học địa lý có Âm Dương gia. Học Kham Dư gia làm gì? Đi lao dịch à?"
Lời mỉa mai ấy làm Lưu Mậu nhíu mày:" Lao dịch rất quan trọng, phàm trị quốc, sao thiếu lao dịch?"
". ... Thực ra Ngũ Hành gia học của bọn ta, họ nói kho thuộc tính thổ, phải xây ở nơi khô. Kỳ thực kho dễ cháy, nguy hiểm lớn ..."
Lão sư bên trên nói tới miệng khô cổ khát, phía dưới cúi đầu thất thần, bọn họ không hề hứng thú với thứ này.
Chỉ có Lưu Mậu nghe rất chăm chú.
Sau đó ông ta nói tới công trình, lấy ví dụ là Lũng Tây, dùng bản đồ Lũng Tây nói ra kế hoạch của mình, nếu do ông ta quy hoạch sẽ làm đường ra sao. Lưu Mậu càng nghe càng có lý.
Vị lão sư đó đó giảng mấy canh giờ đến khi thấy người dưới không chịu nổi nữa mới kết thúc bài học.
"Sau này nhớ tới đây nhé, môn này khá lắm, có nhiều thứ để học, xem thiên văn biết khi nào khởi công, biết làm sao tránh hỏa hoạn ...."
Thái học sinh rất có tố chất, dù bị cưỡng ép tới đây, nhưng đối diện với lão sư vẫn gật đầu.
Tôn trọng thì tôn trọng, nhưng đừng hòng có lần thứ hai họ tới đây.
Lưu Mậu lấy mộc bài ra, đây là bằng chứng, có điều môn này thì không cần, lão sư không cần biết ngươi có mộc bài không, tới là đừng hòng đi.
Thế nên lão sư nhìn thấy mộc bài thì giật lấy như ăn cướp, xem thật kỹ, giọng không chắc lắm:" Ngươi chọn môn này à?"
"Vâng, học sinh hứng thú nên chuyên môn chọn."
"Sau này ngươi sẽ tới nữa à?"
"Học sinh học ở đây khoảng hai năm, hai năm này sẽ theo lão sư ..."
Lão sư từ kinh ngạc chuyển sang mừng rỡ, từ mừng rỡ lại thành bi ai, tiếp đó lại vui mừng:" Tốt, tốt ... Ta cứ tưởng Kham Dư gia đứt đoạn trong tay ra rồi ... Ta là La Thốc, lãnh tụ đời này của Kham Dư gia."
Lưu Mậu bái kiến:" Học sinh là Lưu Mậu, là Sở thái tử, trước phạm sai lầm, nay sửa đổi, nhất định sẽ dốc lòng học tập?"
"Sở thái tử?? Tốt, tốt ai cũng có thể phạm sai lầm, biết sửa đổi mới là quan trọng nhất, sau này ngươi là Đại đệ tử của ta."
"Lão sư, Kham Dư gia hiện có bao người?"
La Thốc đau khổ:" Ngoài kia có rất nhiều, nhưng đều lạc lối, vì nhiều học vấn trùng với phái khác, họ từ bỏ, chuyển sang Mộ học, ít cạnh tranh, chuyên môn tìm mộ táng cho quý tộc."
"Nhưng Kham Dư gia gốc rễ là thiên văn địa lý công trình ... Giờ chỉ còn ta nghiên cứu cái này nữa thôi."
"Lão sư yên tâm, nhiều người coi khinh công trình, không biết đây là căn bản của trị quốc, học sinh chưa thấy học vấn của Mặc gia, nhưng học sinh thấy lao dịch rồi, bọn họ không biết cách làm việc đỡ tốn sức mà chết mệt. Học phái hữu dụng thế này, nhất định sẽ không tiêu vong ..." Lưu Mậu nói rất chắc chắn:
Ngày hôm đó La Thốc hoàn thành buổi học ra về, dọc đường tất cả thái học sinh biết ông ta đều che mặt trốn tránh, vì họ từng hứa tới nghe giảng bài nhưng không tới.
La Thốc không để ý những kẻ thất tín đó, ông rất vui, về tới phủ lấy rượu ngon nhất ra, ngồi trong thư phòng uống từng ngụm lớn.
Ông ta cười rất to, cười rất lâu, rồi khóc thút thít, hạnh phúc bi ai trong đó, người ngoài khó thấu.
Trần Mãi ngồi trên xe ngựa, bình tĩnh ăn trà, dù xe hơi rung, nhưng hắn cầm trà vẫn vững vàng. Thê tử Lưu Mẫn của hắn không ân phận như vậy, đây là lần đầu nàng tới Trường An, dọc đường không ngừng thò đầu nhìn quanh.
Đôi khi phát hiện thứ thú vị còn bảo đánh xe dừng lại chơi một hồi.
Cuối cùng xe cũng tới Trường An.
"Nàng chuẩn bị ít lễ vật, dịch tốt đưa thư tới, nói hảo hữu ta sắp thành gia." Trần Mãi dặn:
"Bằng hữu chàng sao lăng nhăng thế, năm nào cũng thành gia."
"Mỗi năm là những người khác nhau, đây là hảo hữu cuối cùng thành gia rồi."
Lưu Mẫn hiểu ra:" Sao hắn thành gia muộn thế?"
"Sao ta biết?"
"Người dưới đều khen chàng thông tuệ, chàng suy nghĩ không ra sao?"
Trần Mãi nhắm mắt lại không để ý tới bà nương ngốc này nữa.
Lưu Mẫn vẫn ríu ra ríu rít:" Chàng có bao nhiêu hảo hữu?"
"Hoàng đế thực sự rất cao à?"
"Nhà của người tên Lộc làm bằng vàng thật sao?"
"Có phải Trường An không có tường thành?"
Trần Mãi nghiêm mặt, hai mắt nhắm chặt, lòng lẩm nhẩm những sách từng đọc, cố gắng gạt đi lời của nàng.
Rốt cuộc bọn họ đã thấy tường thành của Trường An, chỉ là Trần Mãi không được đãi ngộ như Quán A, vì sắp tới hôn lễ của Quán A, quần hiền bận rộn tổ chức. Dù sao họ đứng ở góc độ Lữ Lộc, tất cả đều là trưởng bối.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com