Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 873 - Chương 874: Hàn Tín Là Thứ Hại Bạn.

Chương 874: Hàn Tín là thứ hại bạn.

Lữ Lộc cùng Chu Á Phu đứng bên đường, đi đón chỉ có hai người này thôi.

"Ha ha ha, rốt cuộc ngươi đã tới, ta tưởng ngươi bỏ lỡ hôn lễ của tôn tử ta chứ, tới là tốt." Lữ Lộc tới vỗ vai Trần Mãi:

Trần Mãi thay đổi thái độ lãnh đạm thường ngày, ôm hai hảo hữu, Lưu Mẫn nấp trong xe nhìn ba người nhiệt tình nói cười, lẩm bẩm:" Gặp hảo hữu vậy mà vui mừng hơn gặp mình."

"Mãi, bệ hạ vốn định tới đón, nhưng mà khi xuất phát thì công tử Tứ gây chút chuyện, đang xử trí, đợi đánh xong sẽ tới. Những người khác giúp A chuẩn bị hôn lễ, mai là đại hôn rồi."

"Không sao, không sao. Hai người các ngươi sống không tệ nhỉ, một giàu có nức tiếng tới ở Ba Quận cũng nghe thấy danh tiếng, một thị Xa kỵ tướng quân."

"Ha ha ha, tại ngươi không muốn tiến lên thôi, rốt cuộc nơi đó có gì mà ngươi và A lại si mê như vậy?"

Trần Mãi cười:" A không muốn là vì tài hắn không đủ, còn ta không muốn đi là vì còn có việc chưa làm xong."

Ba người vui vẻ vừa tán gẫu vừa đi vào nội thành.

Mà cùng lúc đó Lưu Tứ đang kêu khóc thảm thiết, Lưu Trường đặt nó lên chân mình, đánh chan chát vào mông, Lưu Lương sợ tới run cầm cập.

"A phụ, oan quá, oan quá!"

"Còn kêu oan à? Trong hoàng cung này trừ ngươi ra thì còn ai dám trộm xe của trẫm? Thằng nhãi đại nghịch bất đạo này, ngươi giấu xe của trẫm ở đâu rồi?"

"Thực sự không phải con mà! Oan quá."

Đúng lúc này có cận thị đi vào thì thầm bên tai Lưu Trường, Lưu Trường biến sắc buông Lưu Tứ ra:" Thật à?"

"Vâng!"

"Mau mang đi cho trẫm."

Cận thị nhìn Lưu Tứ rên hừ hừ:" Xem ra bệ hạ nghi oan công tử rồi."

"Thằng nhãi này sớm muộn cũng gây chuyện thôi, coi như đánh trước."

"Bệ hạ anh minh."

"Mãi, chỗ bọn ta đã bày sẵn tiệc rồi ..." Lữ Lộc nói:

Trần Mãi cười:" Ta sẽ ở đây rất lâu, rượu sớm muộn cũng uống, thê tử ta rất nhớ con, ta cũng lâu rồi không gặp a phụ, sức khỏe ông ấy không tốt, nên về nhà trước, mai hôn lễ chúng ta tụ họp."

"Thực ra ngươi chẳng cần lo cho a phụ ngươi, ông ấy khỏe lắm, suốt ngày cùng Hoài Âm hầu du ngoạn, chơi rất vui."

Đây chính là điều Trần Mãi lo.

Dù đám Lữ Lộc mời mãi, nhưng Trần Mãi không đi cùng họ.

Khi Trần Mãi về nhà, Trần Khôi chơi ở sân ngẩng đầu lên, hét a phụ rồi nhào vào lòng hắn.

Trần Mãi bế nhi tử lên, Lưu Mẫn cũng đi vào, hai người vây quanh nhi tử. Trần Bình trong phòng nghe thấy động tĩnh đi ra.

Trần Mãi bỏ nhi tử xuống, hai phu thê cùng bái kiến.

Trước kia Trần Mãi không thân với a phụ, tới khi có con rồi, hắn mới dần dần hiểu a phụ, không còn thái độ trước kia nữa, lần này bái kiến là lần chân thành nhất.

Trần Bình thì vẫn thế không mấy thân thiết.

"A phụ!" Lưu Mẫn cười hì hì, đây cũng là lần đầu nàng gặp trượng nhân, Trần Bình thân thiện gật đầu với nàng:

Hai mẹ con chơi đùa trong sân, Trần Mãi cùng Trần Bình ngồi ở thư phòng, hai cha con hồi lâu không nói.

"A phụ, con ở trên đường nhiều lần nghe nói gần đây a phụ và Hoài Âm hầu thân thiết ... Chuyện này không hay lắm, con không sợ bệ hạ kiêng kỵ gì, nhưng mà những người thân cận với ông ấy ...

Hàn Tín có một đặc tính, hết thảy bặng hữu bên cạnh đều chết sạch rồi, Trần Mãi lo ông ta ngày nào đó xảy ra có vấn đề, hại luôn a phụ mình.

Trần Bình nhíu mày:" Trần quận thủ vừa về nhà đã quản giáo ta à?"

"Không ạ, con chỉ lo cho a phụ thôi."

"Ta tới tuổi này rồi còn lo cái gì? Dù ông ta muốn hại ta, e rằng bản thân ta cũng chẳng đợi được tới lúc đó."

"A phụ!"

"Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi đi."

Lúc phu thê Trần Mãi ăn cơm xong chuẩn bị nghỉ ngơi thì có khách tới, mà khách của Trần Bình chỉ có một.

Trần Bình ra ngoài thấy Hàn Tín ngồi trên chiến xa do sáu ngựa kéo, cực kỳ bắt mắt, miệng ông ta co giật. Hàn Tín bình thản nói:" Mấy hôm trước đi tới nơi đường không bằng phẳng lắm, cái xe rất ổn định, ông sẽ không mệt như thế."

Xe của hoàng đế do thượng phương đặc chế, ngồi rất êm, nhưng đâu phải ai cũng ngồi được. Trần Bình đột nhiên thấy nhi tử lo lắng cũng phải, tên này toàn thích làm chuyện mất đầu.

"Ông xin bệ hạ đấy à?"

"Ta phái người đi lấy, dù sao dùng xong trả là được, lên xe đi."

"Chúng ta đi đâu?"

"Nơi cũ."

Lúc hai người chuẩn bị xuất thành rốt cuộc có kỵ sĩ đuổi tới, lấy chiếu lệnh trong lòng giao cho Hàn Tín:" Quân hầu, đây là chiếu lệnh của bệ hạ, ngài quên lấy."

Hàn Tín nhận lấy, trên đó viết, vì lão sư yếu ớt nhiều bệnh, nên cho mượn xe, ông ta khinh thường thu lại chiếu lệnh:" Thằng nhãi hay lo."

Trần Bình cười không đáp.

Hôn lễ của Quán A được coi là đại sự ở Trường An, vì quần hiền đều tham dự, cho nên hết sức náo nhiệt, cả Trường An như sôi lên, dù nông phu ở ngoại ô cũng nghe nói tới chuyện này.

Nhưng mà sự náo nhiệt này định sẵn không liên quan tới Lưu An.

Vì hôm nay là ngày khảo hạch hoàn thành, hắn phải đợi kết thúc khảo hạch rồi mới có thể tham dự hôn lễ của trọng phụ.

Lưu An ngồi ở thượng vị, nhìn hơn bốn mươi sĩ tử, huyện nha chỉ cần mười hai người thôi.

Ánh mắt Lưu An thi thoảng dừng ở Công Tôn Hoằng ngồi trên cùng.

Đây là sĩ tử có thành tích tốt nhất hiện giờ, Lưu An đã cho người điều tra rõ ràng về hắn, biết càng nhiều, hắn càng tán thưởng người này, đây đúng là người có tài tam công.

Người này nhà nghèo, từng nuôi lợn, gần bốn mươi tuổi mới học tập, học vài năm mà học vấn vượt qua người khác, mọi phương diện đều biểu hiện thiên phú siêu cường, là đại biểu của thành tài muộn.

Hiếm có là người này tính khí cực tốt, không chỉ toàn nịnh bợ như Trương Bất Nghi, không gây thù chuốc oán như Triều Thác, không cổ hủ như Chu Xương, thân cận, nhưng không bè đẻ, có khí chất lãnh đạo nhưng không lạnh lùng.

Đây chính là tướng tài trời sinh.

Người này nhất định phải lấy vào tay mình.

Khảo hạch kết thúc, mọi người nối nhau rời đi, Lưu An cũng vội vàng mang lễ vật tới hôn sự. Công Tôn Hoằng cáo biệt những sĩ tử khác, tới phủ lão sư.

Công Tôn Hoằng không có nhà ở vì hắn không có tiền, luôn ở trong phủ của lão sư, vừa chiếu cố lão sư, cũng là để theo học.

Khi hắn đi vào sân, thấy lão sư mặt mày khổ sở ngồi trước mặt đứa bé, đang nói gì đó, sư tổ lại không ở đây.

"Lão sư!"

Hồ Mẫu Sinh thấy môn sinh đắc ý về, mặt mày mừng rỡ:" Ngươi về rồi, lần này biểu hiện tốt lắm, thái tử còn phái người tới hỏi tình hình của người ... Tốt, rất tốt."

Công Tôn Hoằng thấy lão sư có vẻ mệt mỏi, nói chuyện còn ngáp, đó là điều vô lễ:" Lão sư sao thế?"

Hồ Mẫu Sinh đầy một bụng tức:" Còn không phải vì lão sư ta, ông ấy nhận đệ tử mới, chính là công tử Tứ ... Bản thân không dạy, giao cho ta."

Nói chính xác không dạy mà là không dạy nổi, vì dạy công tử Tứ quá tốt sức, quá dày vò người ta, ông già không chịu nổi.

"Ngươi nói xem thiên hạ có lão sư như thế không, ông ấy thu đệ tử lại bảo ta dạy, bản thân đi đọc sách. Ban ngày ta phải làm việc, dạy học, tối phải biên soạn thư tịch. Làm lão sư thì có thể thoải mái sai bảo bệ tử à? Làm lão sư thì có thể ..."

Hồ Mẫu Sinh nói tới đó sững người nhìn Công Tôn Hoằng, như nghĩ ra cái gì đó, tức thì đổi thái độ:" Hoằng à, vi sư có chút việc, thế này đi, chuyện dạy công tử giao cho ngươi. Ngươi đọc nhiều sách rồi, nhưng cũng cần lý giải, dạy học có lợi cho chuyện này, quyết định thế nhé."

Nói xong đi luôn, để lại Lưu Tứ và Công Tôn Hoằng nhìn nhau.

Lúc này Công Tôn Hoằng nghĩ, có phải mình cũng nên thu đệ tử rồi không?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment