"Sư thúc đừng chạy, còn chưa học xong mà."
Công Tôn Hoằng thành gia từ lâu, từng chăm sóc trẻ con, nhưng chưa bao giờ gặp đứa bé nào khó bảo như Lưu Tứ, đứa bé này tựa hồ chẳng biết mệt là gì, cứ chạy đi chạy lại trong sân, hơn nữa tâm tư chẳng bao giờ tập trung được vào một việc, không ngừng thay đổi mục tiêu.
Công Dương Thọ không dạy nổi vì thế ném cho Hồ Mẫu Sinh, Hồ Mẫu Sinh cũng không dạy nổi ném cho Công Tôn Hoằng.
Công Tôn Hoặc không có đệ tử, nên hắn phải tự dạy.
Chỉ là sư thúc không muốn học.
Hắn muốn giảng bài, nó lại đi đái trộn bùn, nặn ra người đất thì đem đánh nhau, lần này Công Tôn Hoằng không cản, đứng nhìn nó chơi.
"Sư thúc, người đất bên trái sắp thua rồi."
Quả nhiên hắn vừa nói xong thì người đất tay trán tan ra, Lưu Tứ há hốc mồm, Công Tôn Hoằng nói:" Khi sư thúc làm người đất bên trái không bỏ công sức như cái bên tay phải, kỳ thực đạo lý tương thông, bất kể làm gì, chú tâm và không chú tâm sẽ có kết quả khác nhau."
"Nhưng ta thấy mình chú tâm lắm mà."
"Sư thúc khi làm người đất thứ hai thì vội chơi nên làm không tốt. Đây là đạo lý chỉ thấy lợi trước mắt sẽ tạo kết quả xấu. Giống trước kia các nước đánh nhau, nước Ngụy rất mạnh, nhiều lần đánh bại Tần, nhưng sau này quân vương nước Ngụy tầm nhìn hạn hẹp, nhiều lần gây hại quốc gia, cuối cùng Ngụy bị diệt."
"Trước kia đệ tử nuôi lợn, muốn làm lợn mau béo, nhưng càng nóng ruột càng không được, còn làm chết hai con lợn .."
Lưu Tứ lần này hiểu rồi:" Ngươi biết nuôi lợn à?"
"Vâng, đệ tử tinh thông nhất là nuôi lợn, kế đó mới là học vấn. Thực ra nuôi lợn là một học vấn cao thâm ..."
"Được, ta học cái đó."
"Sư thúc là chư hầu vương, theo lời người bây giờ nói, nuôi lợn là nghề hạ tiện, không thích hợp cho sư thúc. Nhưng nếu sư thúc muốn học, đệ tử thấy cũng được, nếu không trông được mấy con lợn, sao có thể trông coi chục vạn bách tính."
Lưu Tứ chỉ mặt Công Tôn Hoằng:" Ngươi dám so bách tính với lợn."
"Sư thúc, có những nơi bách tính sống không bằng lợn, ít nhất lợn không bị đói, không bị rét ... Nhưng quan lại không hiểu đạo lý này, nếu để lợn bị đói dù là con hiền lành nhất cũng biết dùng mõm húc người ta, huống hồ là người."
Lưu Tứ tựa hồ hiểu ra cái gì, mờ mịt gật đầu.
Hôm nay hôn lễ Quán A, hoàng đế tới tham dự, đại thần tất nhiên không ai dám không tới, phủ Quán Anh người chật ních, Lữ Lộc phải mua ngay lấy phủ gần bên để đãi khách.
Khách khứ tới nơi đều tặng quà không nhỏ, gồm cả quần hiền cũng biểu đạt tâm ý, tuy nhiên Quán A nhận lấy rất khó xử.
"Xa kỵ tương quân Chu Á Phu, hiến lễ tam vạn tiễn!
"Ba quận thủ Trần Mãi, hiến lễ nhị thập kim!"
"Thái học thừa Phàn Thị Nhân, hiến lễ ngũ kim!"
"Cận thị lệnh lĩnh thị trung lệnh thê bổn gia Lộc, hiến lễ hai tòa trạch phủ, ba mươi thớt tuấn mã, vải trắng ba xe, châu báu ba rương, hoa phục sáu rương, ruộng tốt ba trăm ..."
"Điển khách hành nhân lệnh Chu Kiên, hiến lễ ngũ kim!"
"Đình úy tả thừa Tuyên Mạc Như, hiến lễ thập kim!"
Phàn Thị Nhân đột nhiên chọc vào hông Lữ Lộc một cái.
"Làm gì thế?" Lữ Lộc gắt giọng:
"Đại phụ còn có tôn nữ không? Trọng tôn nữ cũng được ..."
Quần hiền cười phá lên, Chu Kiên không nhịn được nói:" A gọi tiếng trọng phụ này quá giá trị, đổi lại là ta, ta cũng gọi."
Lữ Lộc vuốt râu đắc ý:" Dù sao cũng là tôn tử nhà mình mà."
"Vậy ngươi muốn có tôn tử nữa không?"
"Không phải ngươi thành gia rồi à?"
"Ta có nhi tử mà, hay chúng ta thông gia đi."
Lưu Trường cũng cười to kéo tay Lữ Lộc:" Ngươi mau mau sinh nữ nhi đi, trẫm có hai nhi tử chưa hôn phối."
Hôn lễ tiến hành quá nửa rồi Lưu An mới tới, hiến lễ xong bái kiến Quán A. Mặc dù xuất phát từ phía Lữ Lộc, Lưu An thành trưởng bối Quán A, nhưng hắn không dám gọi do tử, nếu không chưa đi qua được cái cửa này, a phụ đã đánh chết hắn.
Hôn lễ rất náo nhiệt, Trần Mãi lại đứng bên cau mày suốt.
"Mãi, sao lại không vui, nếu ngươi có sở thích đặc thù gì, bây giờ cướp dâu không muộn đâu." Lưu Trường nói đùa:
Trần Mãi cười khổ:" Bệ hạ, thần chỉ lo chuyện ở nhà, thê tử của thần, sợ nàng nói nhiều, chọc giận a phụ ..."
"Ngươi quá xem thường a phụ ngươi rồi, tuy ông ấy không rộng lượng như trẫm, nhưng không tới mức khó chịu với phụ nhân."
"Còn chuyện nữa, gần đây a phụ quá gần gũi với Hoài Âm hầu, hôm qua ông ấy đánh xe sáu ngựa kéo tới đón a phụ ..."
Nói thẳng ra Trần Mãi vẫn lo thứ hại bạn như như Hàn Tín.
Lưu Trường cười to:" Trẫm tưởng ngươi lo cái gì, trẫm hiểu tác phong Hoài Âm hầu hơn ngươi. A phụ ngươi kém gì, người giao hảo với Hoài Âm hầu không có kết cục tốt, người đối đầu với Khúc Nghịch hầu chẳng phải cũng thế à?"
"Hoài Âm hầu hại ai chứ không hại nổi a phụ ngươi, a phụ ngươi có dính vào việc gì, ông ấy cũng có thể làm bản thân không liên quan."
Nghe vậy Trần Mãi rốt cuộc cũng yên tâm:" Mong được như thế."
Cuối cùng Quán A cũng được đưa vào động phòng, Lưu Trường dẫn quần hiền rời đi, hoàng đế uống không ít, đi loạng choạng, lắc lư đầu hát vang, được Lữ Lộc đưa về hoàng cung.
Trần Mãi vẫn lo, vội vàng về nhà, tức phụ ngốc của hắn nói nhiều, a phụ hắn thì khó gần không thích giao tiếp với người khác.
Chưa vào nhà, Trần Mãi đã nghe thấy giọng tức phụ.
"Con thắc mắc vì sao gọi là Cao hoàng đế, thì ra hoàng đế thực sự rất cao, hôm nay con nhìn trộm rồi."
"Đó không phải Cao hoàng đế, mà là nhi tử Cao hoàng đế thôi."
"Ồ, vậy Cao hoàng đế hẳn còn cao hơn. A phụ, Mãi hay nói tính cách người rất tệ, khó chung sống, nói người ương hơn lừa, lạnh lùng hơn đao phủ. Con thấy a phụ chẳng giống như vậy."
Trần Khôi nói to:" Đại phụ không xấu, đại phụ ngày ngày cõng con đi chơi khắp nơi."
Lưu Mẫn cáo trạng:" A phụ phải quản giáo Mãi đi, hắn suốt ngày xuống địa phương, không để ý tới mẹ con con, chỉ làm việc, đến con cái cũng bỏ mặc. Con nói, hắn bảo còn rầy rà, mắng con ngu xuẩn."
"Còn hung dữ với con, có một lần đẩy con suýt ngã."
"Phải rồi, hắn còn không cho con ra ngoài, bảo con ngốc, sẽ bị người ta lừa bán đi."
"Khụ khụ!" Trần Mãi ho khan cắt ngang lời Lưu Mẫn:
Lưu Mẫn lập tức đóng giả mình không nói gì cả, ngẩng đầu nhìn quanh, Trần Mãi định nói gì, Trần Bình phất tay:" Tới kho lấy gạo đi, ta đói rồi."
Lưu Mẫn vội đứng dậy:" A phụ, để con làm."
"Không, con ngồi đấy, Mãi ngươi làm đi."
"A phụ, thế này ..."
Trần Bình trừng mắt, Trần Mãi đành đi làm, ông nhàn nhã đi tới dưới bóng cây nghỉ ngơi. Trần Mãi bao giờ lo cơm nước đâu, chuyện người thường làm rất dễ dàng, hắn toát mồ hôi.
Lưu Mẫn nhìn trộm, thấy Trần Bình khép mắt nghỉ ngơi rồi, lén lút đi tới nói nhỏ:" Để thiếp giúp."
Trong cái sân nhỏ, đứa bé cưỡi ngựa gỗ chạy đi chạy lại, phu thê cùng làm cơm, ông già khép mắt nằm dưới bóng cây mỉm cười, nụ cười hạnh phúc hiếm có ...
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com