Lưu Trường về tới Hậu Đức Điện, không ngờ Lưu Tứ thường ngày luôn trốn y, hôm nay lại đợi sẵn, y vừa về liền kích động chạy tới:" A phụ hôm nay con cùng người Công Ngưu đọc sách ...
Thằng nhãi này đầu óc sao đó, cứ nói sai suốt, Lưu Trường sửa lại:" Công Dương, là Công Dương ..."
"Con cùng người Công Dương đọc sách, học được rất nhiều học vấn, còn quen một người vô cùng lợi hại, hắn rất hài lòng với con, sau này sẽ tới dạy con."
Lưu Trường tò mò:" Ai thế?"
"Công Tôn Hoằng, con tính rồi, sau này về nước con nhất định mang theo người này, để hắn làm quốc tướng, hắn lợi hại lắm."
Tào Xu cười:" Xem ra Tứ rất biết nhìn nhân tài, điểm này nó giống cha."
Lưu Trường vênh mặt:" Đương nhiên, nàng không xem nó là con ai? Có điều Công Tôn Hoằng đúng là rất giỏi, thiên văn địa lý, quân sự chính vụ, không gì không biết .... Mà hắn chỉ học chưa tới hai năm, đúng là thiên tài. Nếu mài rũa thêm mười năm, trẫm thấy dù chưa đạt được trình độ lão sư cũng không kém bao nhiêu."
Lưu Tứ vội vàng khoe:" Người ta còn biết nuôi lợn."
Tào Xu phì cười:" Con định học hắn nuôi lợn à?"
"Nuôi lợn có sao, chư hầu vương sao có thể không biết nuôi lợn? Năm xưa trẫm là cao thủ nuôi lợn, lúc đó trẫm còn nhỏ không cưỡi được ngựa nên ..." Lưu Trường suýt lỡ lời, ho một tiếng đổi giọng:" Con theo hắn học cho tốt, trẫm sẽ cân nhắc cho hắn phò tá con."
Lưu Tứ sáng mắt:" A phụ cho con nơi nào?"
"Con muốn nơi nào?"
"Hà Nội, Hà Tây, Thượng Đảng, Hà Đông, Bắc Địa, Đại , Thái Nguyên, Giao Đông ..."
"Phun rắm, sao ngươi không lấy luôn Trường An rồi đuổi trẫm đi."
"Như vậy có hơi bất hiếu không ạ?"
"Cút xéo!" Lưu Trường cởi giày:
Lưu Tú tức thì chạy véo đi, biến mất khỏi Hậu Đức Điện. Lưu Trường đột nhiên bật cười:" Năm xưa .... Ài."
Tào Xu biết y nhớ tới Cao hoàng đế, thay y phục cho Lưu Trường, đồng thời báo cho y một tin vui:" Hôm nay Linh biết bò rồi, suốt ngày bò trên giường không chịu thôi ..."
"A, nó biết bò rồi à??"
Lưu Trường vội vàng sai người lấy nước, rửa ráy một phen, làm mình thật sạch sẽ, y tới tổ miếu bái tế a phụ cũng không chịu khó như vậy. Rất nhanh, Lưu Trường và Tào Xu tới chỗ nữ nhi, y cực kỳ sủng ái nữ nhi, mỗi ngày dù bận tới đâu cũng tới nhìn nữ nhi một cái.
Vừa mới bế lên đã không nỡ đặt xuống, y còn sợ râu đâm vào nữ nhi, chuyên môn sai người cắt ngắn không ít chòm râu mà y rất giữ gìn.
Lưu Linh chưa tròn một tuổi, như con búp bê sứ, hết sức xinh xắn. Trong mắt Lưu Trường, đại khái là đứa bé đẹp nhất thiên hạ rồi, chỉ là Tào Xu thấy, đứa bé này bây giờ tuy rất đáng yêu, nhưng sau này ... Sợ là giống cha.
Hơn nữa bề ngoài nó không giống Tào Xu, thậm chí cũng không giống Lưu Trường, không biết rốt cuộc nó giống ai?
Lưu Trường bế con chơi đùa, nhìn Tào Xu nói:" Không phải nói nữ nhi giống mẹ à? Sao trẫm không nhìn ra, mắt nàng dài, mắt con lại tròn."
Cận thị già Trương Khanh ở bên nói:" Không giống mẹ nhưng rất giống đại mẫu."
"Nói vớ vẩn, a mẫu ta ..." Lưu Trường nói được nửa câu thì sững người, Trương Khanh không phải nói tới Lữ hậu, y cúi đầu hôn lên trán sinh mệnh nhỏ trong tay:" Đúng là rất giống."
Cho dù y cả đời chưa từng thấy mẹ đẻ.
Tiểu Lưu Linh trong lòng a phụ nhún nhảy, miệng không ngừng phát ra âm thanh kỳ lạ, rất hưng phấn, Lưu Trường cười to:" Xu, nàng xem, nó nhận ra a phụ rồi, nhận ra rồi."
"Rõ ràng là con trước!"
Lưu An nổi trận lôi đình, không hề giống bình thường, Lưu Trường và Tào Xu chỉ bình đạm nhìn hắn.
"Công Tôn Hoằng là quốc tướng con chuẩn bị trọng dụng, chỉ đi tham dự hôn lễ thôi, trở về liền thành quốc tướng của Tứ? Nó còn chưa có phong quốc mà!"
Lưu An hôm trước tham gia hôn lễ, hôm sau chuẩn bị tiếp kiến Công Tôn Hoằng, kết quả Công Tôn Hoằng lấy lý do phải dạy công tử Tứ, hỏi ra mới biết chuyện hắn được ùy phái làm xá nhân kiêm quốc tướng tương lai của Lưu Tứ rồi.
Lưu An giận lắm, trực tiếp tới Hậu Đức Điện chất vấn phụ mẫu.
Lưu Trường làm mặt vô tội:" Đó là do a mẫu ngươi quyết định, không liên quan tới trẫm!"
Lưu An kêu lên:" A mẫu sao lại thiên vị như thế?"
Tào Xu lạnh lùng:" Thế nào là thiên vị? Tứ mới chỉ có một người, con đã có hơn 20 xá nhân môn khách, toàn bộ tuấn tài Hoàng Lão đều nguyện ra sức vì con ... Giờ vì một người mà đi tranh với đệ đệ à?"
"Nhưng hắn khác ... Hắn có thể làm quốc tướng." Lưu An cuống lên:
"Quốc tướng phò tá quân vương trị thiên hạ, Công Tôn Hoằng theo con nhàn nhã ở Trường An có tác dụng gì, theo đệ đệ ngươi mài rũa một phen không phải tốt à? Đợi bọn ta chết cả rồi, ngươi lệnh ông ta tới, không ai ngăn được."
Câu này của Tào Xu rất nặng, Lưu An vội thỉnh tội.
Lưu Trường đứng ra:" Được rồi, đừng vội, An, con đủ người để dùng rồi, toàn bộ thái học cũng là của con, con muốn ai, Phù Khâu Bá chẳng lẽ lại không cho?"
"Công Tôn Hoằng có lợi hại mấy cũng phải mài rũa, Chu Xương trước khi làm quốc tướng cũng từng ở nước Triệu làm tướng, lão sư tư, rồi nói xa hơn thì ngoại đại phụ của con đều như vậy cả. Đây là điều bình thường, trẫm biết con yêu tài, nhưng nhân tài không phải cứ tụ tập lại là xong, còn phải biết dùng."
"Năm xưa Tần Triệu giao chiến, Tần có Bạch Khởi, nhưng Triệu có ai, Điền Đan, Nhạc Nghị, Liêm Pha, Bàng Noãn, Triệu Thắng ... Nhưng có tác dụng gì, nhân tài chất đống cũng chẳng bằng một người dùng được."
"So với việc con thấy hiền tài là tiếp nạp, không bằng nghĩ xem làm sao vận dụng nhân tài con có trong tay."
Nghe a phụ giáo huấn, Lưu An cúi đầu xuống:" Vâng."
Lưu An đi rồi, Tào Xu kinh ngạc nhìn Lưu Trường, Lưu Trường sờ mặt:" Dính mỡ à?"
"Không, đôi khi bệ hạ thực sự uyên bác."
"Trẫm xưa nay uyên bác, nhất là trận chiến Trường Bình, trẫm biết cực kỳ tỉ mỉ, chẳng qua thế nhân không mấy ai hiểu trẫm. Càng có kẻ cho rằng trẫm bất học vô thuật, những kẻ đó mới là không có học vấn."
Tào Xu chỉ cười, không bình luận gì cả.
"Phải rồi, bệ hạ có thời gian thì đi bái phỏng Trương tướng."
"Lão sư lại làm sao?"
"Mấy thê tử của ông ấy tới tìm thiếp nói, ông ấy gần đây không thiết tha cơm nước, suốt ngày nhốt mình trong thư phòng, biên soạn lịch, nhạc, luậ ... Sợ ông ấy hại người, muốn bệ hạ cho vài ngày nghỉ ..."
"Rắm thối ... Mới hôm trước trẫm thấy ông ấy khỏe như vâm từ Ngũ đỉnh lâu đi ra. Ta nói cho nàng biết, lúc năm tuổi trẫm gặp ông ấy thì ông ấy có bộ dạng thế này rồi. Đợi mười năm nữa nếu ông ấy vẫn thế này, trẫm trói ông ấy lại tra khảo, xem ông ấy giấu thuốc trường sinh ở đâu.
Tào Xu nghe vậy không nhịn được cười:" Bệ hạ thực sự tận mắt nhìn thấy ông ấy từ Ngũ đỉnh lâu đi ra?"
"Đương nhiên rồi, trẫm chính mắt thấy, ông ấy còn ôm hai mỹ nhân ..." Lưu Trường nói một nửa sực tỉnh:" Nếu trẫm nói là Lữ Lộc nói với trẫm, nàng tin không?"
Tào Xu cười nhạt lắc đầu.
Lưu Trường vội vàng nói:" Thực ra trẫm không đi chơi, a mẫu bảo trẫm đi tìm nhị ca. Nhị ca suốt ngày lấy danh nghĩa Sản đi khắp nơi, Lữ Sản sắp bị thê tử đánh chết rồi."
"Trẫm không đành lòng mới đi tìm ... Nếu không trẫm lo ngày nào đó Sản nóng lên thật, cầm dao đi giết vua ..."
Tào Xu quả thật bị đánh lạc hướng:" Nhị ca làm thế không hay."
"Đúng thế, trẫm mỗi lần đi đều đổi tên, lần trước là Táo, sau đó là Kháng, rồi Tha Chi ... Nào như nhị ca, bắt được con cừu là ra sức nhổ lông." Lưu Trường khoe khoang trí tuệ của mình:
Tào Xu nheo mắt lại, lạnh lùng nói:" À, thì ra là thế."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com