Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 876 - Chương 877: Vị Ấy Không Giống Bất Kỳ Ai.

Chương 877: Vị ấy không giống bất kỳ ai.

Bách Thừa vương ngồi trên chiếc xe ngựa do năm thớt chiến mã kéo, cay đắng nhìn cách ăn mặc hoàn toàn mới của mình.

Khi ông ta tới Tây Đình, quan viên đương địa yêu cầu ông ta đổi trang phục, đổi xe, ăn mặc như chư hầu vương Đại Hán.

Vì phải nhờ tới Đại Hán, ông ta không nói nhiều, mỉm cười đồng ý.

Nước bé sức yếu, biết làm sao.

Dọc đường đi, ông ta thấy được phồn vinh của Đại Hán, riêng đội xe thương cổ xếp thành hàng dài đời vào thành đã là điều khó tưởng tượng. Càng tới gần Trường An, thực lực Đại Hán càng lộ rõ.

đường sá bằng phẳng, tường thành sừng sững, khu chợ tấp nập, làm ông ta chấn động lớn.

Hộ tống ông ta là viên quan trẻ, bọn họ đã đi một đoạn đường dài cùng nhau, quan viên trẻ nói:" Rời Tây Đình là an toài rồi, nếu ngài mệt cứ nói, chúng ta có thể nghỉ ngơi."

Bách Thừa vương ngạc nhiên:" Đại Hán cường đại như thế mà còn có đạo tặc sao?"

Quan viên trẻ hắng giọng:" Không phải, vì đại thần Tây Đình hơi nóng lòng lập công, ta sợ ... Sợ họ có quan viên nóng đầu lên, dẫn người tới bắt chúng ta làm tù binh ..."

"Có người như thế à?"

"Có, ở Tây Đình có một vị dũng sĩ, tinh thông binh pháp, mỗi lần đầu xuất kỳ binh đánh bại đối thủ. Ví như mấy năm trước hắn dẫn quân thảo phạt Khang Cư, Khang Cư đốc sức phòng bị. Kết quả Đại Uyển bị đánh bại ... Mang về vô số vật tư chiến mã."

Bách Thừa vương khen gợi:" Đúng là dũng sĩ có dũng có mưu."

"Đúng vậy, nhưng ngài vẫn phải cẩn thận chút, vị này cứ người ngoài Đại Hán là hắn đánh, tuy ngài tới gặp bệ hạ, nhưng nếu gặp phải hắn vẫn phiền toái."

"Kỳ thực ta hiểu, trong nước ta cũng có vị dũng sĩ, nhiều lần đánh lui kẻ giết vua, dù ta ra lệnh không được đánh, hắn vẫn đánh ... Tất cả là vì thù hận."

Quan viên kia lắc đầu, sợ hãi nói:" Không, ngài không hiểu đâu ... Vị bên ta, không giống bất kỳ ai."

Cùng lúc đó.

Một đội kỵ sĩ rầm rộ xuất hiện trên đồng hoang, Hạ Hầu Táo nhìn quanh, nhíu mày:" Không phải thám báo nói có quân đội Thân Độc xuất hiện à? Đâu?"

"Thái úy, họ nói ở phía nam."

"Thì đây là phía nam chứ đâu?"

"Hình như đây là đất Khang Cư."

"Con mẹ nó, ngươi dẫn đường kiểu gì thế, lại lệch rồi."

Hạ Hầu Táo phẫn nộ mắng mỏ phó tướng, phó tướng thở dài, không nói gì hết, ngài thúc ngựa đi đầu, mọi người không đuổi kịp, nói thuộc hạ dẫn đường thế nào?

Hạ Hầu Táo rút kiếm ra:" Các huynh đệ, khẳng định là đám Khang Cư câu kết với Thân Độc rồi! Xông lên, thời gian lập công tới rồi."

Thế là cả đám ầm ầm xông tới như lũ.

Bách Thừa vương hoàn toàn không biết mình may mắn đi qua được khu vực nguy hiểm nhất, bọn họ tới nước Hà Tây, đích thân Hà Tây vương Lưu Tường ra đón.

Lưu Tường tới đây không phải bái kiến Bách Thừa vương, vì ông ta mang theo một người quan trọng, Bình Dương hầu Tào Quật.

Tào Quật trước đó đi sứ Thân Độc, vì bệnh tình mà ở lại đương địa không thể về, đợi khi hai bên làm đường quy mô lớn, giao thông thuận tiện rồi mới theo Bách Thừa vương về.

Bên cạnh hắn vẫn có rất nhiều thái y, Thân Độc y, thị tòng.

Lưu Tường lên xe, thấy cữu phụ nằm trên giường, hốc mắt đỏ hoe, bái lạy:" Cữu phụ."

Tào Quật người gầy khô, mặt vàng vọt, nghe thấy giọng nói mở mắt ra nhìn Lưu Tường quỳ trước mặt:" Tường ... Là cháu à, ta tới Hà Tây rồi sao?"

"Vâng, cữu phụ về tới Hà Tây rồi."

Tào Quật cắn răng cựa mình ngồi dậy, Lưu Tường vội đỡ Tào Quật ngồi dựa vào gối:" Về được là tốt rồi, chết, cũng phải chết ở cố thổ."

"Cữu phụ, đừng nói lời không lành như thế, người không sao đâu."

Lưu Tường trông rất chân tình, Tào Quật cảm động, thằng nhãi này tuy luôn dẫn người tới trộm đồ nhà mình nhưng vẫn hiếu thuận lắm.

"Cữu phụ không thể có chuyện, người đã hứa xây dựng dịch xá ở Hà Tây, cháu đã sai làm, nếu cữu phụ làm sao, chi phí ai trả đây?" Lưu Tường rơi nước mắt bi thương:

Tào Quật không nổi giận cười mắng vài câu:" Thằng nhãi này, ngươi đâu phải chỉ có mình ta là cữu phụ, Lữ Lộc giàu nức tiếng thiên hạ, sao không tìm hắn."

Lưu Tường ủy khuất:" Cháu tìm rồi, nhưng không cho."

"Hả? Không thể nào, hắn và ngươi cũng là máu mủ, ngươi là thân do tử của hắn, hắn lại không cho."

"Cháu nhìn thấy từng xe vật tư từ Trường An vận chuyển tới Tây Đình, khi đó cháu thèm lắm .... gửi thư cho Tín Thành hầu, mong được tài trợ ít tiền tài, ai ngờ với đứa thân do tử như vậy, ông ấy không những không cho tiền, lại còn viết thư mắng cháu một trận. Đã thế dọa tấu lên thiên tử đánh cháu."

Tào Quật cau mày:" Lộc làm thế cũng bất công quá rồi, dù không thể đối xử như nhau cũng không nên thiên vị như thế chứ? Ta về Trường An sẽ nói chuyện với hắn."

"Thật sao ạ? Cữu phụ hiện giờ thế nào? Có thể xuất phát luôn không??"

"Nào chỉ xuất phát, ta cảm thấy có thể nhảy lên cho ngươi một gậy ấy chứ."

Đội xe không dừng lại lâu, tiếp tục đi về phía Trường An, Lưu Tường rơi nước mắt cáo biệt, lòng đầy mong đợi, hi vọng cữu phụ có thể thuyết phục được trọng phụ, nếu cả hai cùng tài trợ thì tốt quá.

Trong Thượng phương phủ, bọn họ gần đây bận rộn vô cùng, thứ hoàng đế muốn họ làm quá nhiều, riêng thứ gọi là kính thiên văn đã khó khăn vô cùng, tỉ lệ thứ đó cả bệ hạ cũng không rõ, bọn họ chỉ có thể thử nghiệm dần.

Lưu Trường nói máy hơi nước, bọn họ nghiên cứu mãi không có thành quả gì, Lưu Trường nói với họ xi măng, thứ họ làm ra chẳng hề giống, rồi tới kính nữa.

Nửa năm rồi thượng phương chưa có phát minh mới, ngày ngày không ngừng đốt tiền, nhờ bao năm qua rèn ra được trái tim đủ cường đại, Tần Đào mới chịu nổi áp lực.

Khi Trần Đào tắt lửa, tự mình lấy thủy tinh ra, vẫn là sản phẩm thất bại, bên trên đầy vết nứt, dù đụng vào cũng lo bị vỡ.

Lưu Trường thở dài:" Trước kia trẫm bảo các ngươi không để ý tới chủ trương chính trị, an tâm làm việc, nhưng không có nghĩa bảo các ngươi đi làm thợ hết. Mặc Tử đâu phải chỉ biết phát minh, cả đời ông ấy nghiên cứu khoa học, vật lý, quang học, số học, thậm chí cả hóa học."

"Tới bây giờ các ngươi toàn bộ sắn tay áo làm việc, không ai đi nghiên cứu, làm sao có cơ sở để phát minh, thế là không được."

"Cứ tiếp tục thế này Mặc gia sẽ đứt đoạn trong thời đại của trẫm mất."

Trần Đào chỉ biết thở dài, Mặc gia suy vong quá nhanh tới mức bản thân họ không kịp phản ứng, thời Trần Đào gần như không ai biết nghiên cứu nữa.

Hắn muốn chấn hưng Mặc gia mà không biết làm sao:" Thần sẽ chịu khó tới thái học, xem có tìm được nhân tài nào không ...."

Giờ chỉ đành có thế, Lưu Trường chợt nhớ ra:" À phải, tới thái học ngàn vạn lần đừng tới gần tường viện phía tây."

"Vì sao ạ?"

"Nơi đó có một lão già, thấy ai là bám lấy không tha, cả trẫm cũng bị ông ta giảng bài hai canh giờ."

Lưu Trường tựa hồ nhớ tới hồi ức đau đầu nào đó, day trán:" Có điều ông già đó cũng rất thảm, học phái sắp suy vong rồi, nguyên nhân toàn đi nghiên cứu thứ nhanh gọn hiệu quả nhất, học vấn cốt lõi không ai học."

"Trẫm vì biết chuyện này mới tới tìm ngươi, Trẫm lo Mặc gia thành cái tiếp theo."

Trần Đào kiên định nói:" Bệ hạ, Mặc gia sẽ không diệt vong."

Lưu Trường vuốt râu:" Không muốn diệt vong thì mâu mang thịt cho trẫm, cả sáng trẫm chưa ăn."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment