Bách Thừa vương rốt cuộc cũng được gặp hoàng đế Đại Hán như mong đợi rồi, khi ông ta thấy hoàng đệ đích thân ra đón liền vô cùng hoảng loạn, vội vàng xuống xe, dựa theo lễ nghi được truyền thụ, dùng đại lễ khấu bái.
Lưu Trường cực kỳ coi trọng Bách Thừa vương, đây là vị Thân Độc vương đầu tiên tới Trường An bái kiến mình, trong kế hoạch của Trần Bình với Thân Độc, Bách Thừa vương chiếm vị trí vô cùng trọng yếu.
"Bệ hạ!"
Bách Thừa vương chỉ biết nói một câu như thế, Lưu Trường vội đỡ ông ta lên, khi thiên tử Đại Hán đứng trước mặt, ông ta thấy áp lực vô cùng.
Cả đời ông ta chưa từng thấy ai cao lớn như thế, vóc dáng đó làm người ta nhìn mà sợ, bản thân ông ta cũng là người cao lớn, vậy mà chỉ tới ngực người ta.
"Bách Thừa vương từ ngàn dặm xa xôi tới đây đủ thấy thành ý của khanh rồi. Nào, theo trẫm lên xe, trẫm đưa khanh về Trường An."
Bách Thừa vương được phiên dịch xong vội nói không dám.
Nhưng mà Lưu Trường chiêu hiền đãi sĩ vô cùng, cứ kéo ông ta lên xe.
Trường An khi đó là tòa thành lớn nhất thế giới, tuy nói mang khí chất nhà giàu mới nổi, không có nền tảng lịch sử như Hàm Đan, nhưng mà nhiều người, nhiều xe, náo nhiệt phồn hoa thì không đâu bì được.
Bách Thừa vương rất sợ, trước khi tới ông ta tính đến mình sẽ bị sỉ nhục, bị gây khó dễ, bị khinh bỉ, thậm chí là có đi không về, nên ông ta chuẩn bị cả người kế thừa rồi.
Nhưng ông ta không ngờ lại được đối đãi long trọng thế này.
"Trẫm biết phía Thân Độc nhiều người sợ Đại Hán, nói Đại Hán là kẻ man rợ giống Hung Nô, sớm muộn cũng chinh phục Thân Độc. Đó là điều vớ vẩn, Đại Hán ta là quốc gia lễ nghĩa, đánh Hung Nô vì chúng cướp bóc con dân trẫm."
Trường lão gia nói rất hùng hồn, đường đường chính nghĩa, làm người ta không thể không tin.
"Lần này muốn khanh tới thực ra cũng là vì chuyện Thân Độc, Khổng Tước vương là chư hầu của trẫm, trẫm không cho hắn ỷ mạnh đánh yếu, nếu khanh thành chư hầu của trẫm thì cũng không được đi ức hiếp quốc gia khác."
"Giữa các quốc gia với nhau, phải đối đãi bằng lễ nghi."
Bách Thừa vương hít sâu một hơi, hình tượng một vị hoàng đế vĩ đại đang hiện ra trong lòng ông ta.
"Bệ hạ, thiên hạ có hoàng đế như bệ hạ, là phúc phận."
Khi dịch giả phiên dịch lại, Lưu Trường cười to:" Đương nhiên là thế, nào, trẫm đưa khanh đi dạo quanh Trường An, xem có khác gì với Thân Độc không?"
Lưu Trường đổi hẳn tính cách so với thường ngày, hiền hòa, lễ nghĩa. Mặc dù Bách Thừa vương và y ngôn ngữ bất đồng, nhưng dọc đường cười nói không dứt.
Tiếp đó Lưu Trường kéo ông ta tới hoàng cung, bày tiệc thiết đãi.
Rất nhiều thần tử không hiểu vì sao Lưu Trường giành cho một man di chư hầu đối xử trọng thể như vậy, chư hầu vương của Đại Hán cũng có thấy ngài đối xử khách khí thế đâu.
Khi Lưu Trường bầy tiệc khoản đãi Bách Thừa vương thì Tào Quật được đám Lưu Doanh đón về phủ của mình, mắt Tào Quật đỏ hồng, vẫn cố nhịn không rơi lệ, hắn thực sự không ngờ rằng mình còn sống mà về nhà.
Vào trong phòng, được mấy người hầu hạ nằm xuống, hai muội muội đều ngồi trước mặt hắn, mặt mày lo âu.
"Ta không sao, mọi người không phải lo ... Phải rồi Thiền, ta đi qua Hà Tây gặp được Tường, nó không tệ đâu, có nhiều hiền tài phò tá, còn nhờ ta mang thư về cho muội." Tào Quật đem thư của Lưu Tường giao cho Đại Tào, nhìn sang Tào Xu:" An đâu?"
"An đang ở tướng phủ, lát nữa tới bái kiến huynh. Kỳ cũng sắp về."
Tào Quật nghe nửa câu sau thì sắc mặt không dễ coi, nhi tử hắn Tào Kỳ không ở Trường An, nói là theo hảo hữu tới nước Lương cầu học. Nhưng trong lòng hắn thừa biết nhi tử là thứ gì, lấy ví dụ, tính cách không khác Lưu Doanh là bao.
Nay mình về rồi mà nó chưa về, Tào Quật càng phẫn nộ.
Có điều hắn không nhiều lời trước mặt muội muội, thở dài:" Có thể về gặp mọi người là ta thỏa mãn rồi, ta cứ nghĩ rằng mình không về được nữa."
"Huynh trưởng ..."
"Không sao, đừng nói nữa, mọi người về cả đi, ta muốn nghỉ ngơi vài ngày."
Thấy hắn mệt mỏi tới không ngồi dậy nổi, mọi người không tiện ở lại, dặn dò một phen rồi cáo biệt rời đi.
…………. ………………
"Lộc, lần này ngươi làm việc tệ quá rồi."
Hôm sau Lưu Trường dẫn Lữ Lộc tới bái phỏng Tào Quật, Tào Quật liền chỉ mặt Lữ Lộc biểu thị bất mãn của mình, Lữ Lộc đần mặt, phái ngươi đi Tây Vực là bệ hạ, liên quan gì tới ta.
Lưu Trường cũng nghi hoặc, tuy lần này Tào Quật bị thương là do hắn tham công mạo hiểm, không liên quan gì tới mình, nhưng dù sao cũng không nên trách Lữ Lộc chứ?
"Bình Dương hầu, không biết ta làm gì khiến ngài tức giận thế?"
"Ngươi có không ít sản nghiệp ở Tây Đình, Bắc Đình, vì sao ở Hà Tây lại không cứu tế chút nào? Tường gửi thư cho ngươi, ngươi lại mắng nó, có ai làm trưởng bối như vậy không?" Tào Quật thẳng tính, cơ bản không giấu được gì:
Lưu Trường quay sang Lữ Lộc:" Còn có chuyện như vậy à? Thế thì ngươi không đúng rồi, dù nó có ngang bướng mấy cũng vẫn là máu mủ, sao lại bỏ mặc?"
Lữ Lộc đùng đùng nổi giận:" Là thằng nhãi Tường nói à? Ngươi biết một mà không biết hai. Đúng, hắn gửi thư, nhưng không xin xỏ, mà là đe dọa, bắt chẹt ta. Hắn nói, nếu không cho hắn tiền, hắn sẽ để Lưu Kính xử ta."
"Nếu không phải còn ở bên hầu hạ bệ hạ, ta đã tới đó đánh hắn rồi."
Tào Quật sửng sốt:" Bảo sao thằng nhãi đó nói chuyện với ta câu trước câu sau đối nhau chan chát, ra là thế ..."
Lưu Trường vỗ vai Lữ Lộc:" Làm người phải rộng rãi, bọn nhãi không hiểu chuyện, ngươi đừng để trong lòng."
Dù sao chuyện không liên tới mình, Trường lão gia liền vô cùng khoan dung độ lượng, tiếp đó ngồi xuống bên Tào Quật:" Vì sao khanh lại đi Thân Độc, trẫm đâu ra lệnh đó?"
"Khi ấy thành quả không đủ, không mặt mũi về triều."
"Vậy cũng không cần liều mạng, nếu khanh chết ở Tây Vực, trẫm ăn nói với Xu ra sao? Nàng ấy há chẳng hận chết trẫm à?"
"Xu là người hiền huệ, sẽ không hận bệ hạ." Tào Quật nói tự tin:
Lưu Trường cười:" Bình Dương hầu, ai cũng ngang cả."
Bọn họ trò chuyện một lúc thì có gia phó đi vào cho Tào Quật uống thuốc, Tào Quật tự hào nói:" Lần này không có gia phó trung thành này của thần, e thần không về được rồi. Hắn trước sau hai lần đi Thân Độc, đưa thần bình an trở về."
Lưu Trường gật gù:" Ừ, tướng mạo đường đường, đúng là nhân tài."
"Vâng, hắn là Vệ Anh, gia phó tốt nhất của thần."
"Họ Vệ à? Có phải ngươi có một nhi tử?" Lưu Trường sực nhớ ra gì đó:" Nó tên là gì?"
"Tên Vệ Văn ạ."
Mặt Lưu Trường thoát thất vọng, sao không phải Vệ Thanh, đó là cái tên ấn tượng sâu nhất trong mơ của Lưu Trường, hai cữu sinh chiến công hiển hách. Vẫn nhớ họ xuất thân gia nô, nhưng xem ra không liên quan tới họ Vệ này:" Trẫm nghe chuyện của ngươi rồi, thưởng mười vạn vì lòng trung thanh của ngươi."
"Đa tạ bệ hạ."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com