Trong tướng phủ, Trương Thương ngồi ở thư phòng trước mặt chất đầy văn thư, Lưu An ngoan ngoãn ngồi bên xem Trương Thương làm việc.
Trương Thương trước tiên tính toán nhất lịch, chuyển sang tấu chương đàn hặc phê duyệt, phê xong xem dự toán nông canh. Lưu An lấy nội dung phê xong, chuyển sang thứ mới.
Thao tác của Trương Thương làm Lưu An xem mà nhín thở, hắn chưa từng gặp người như vậy, ba loại việc hoàn toàn khác nhau, ông ta có thể xử lý cùng lúc mà không sai sót gì ... Thực sự là quá thể đáng.
Chẳng trách bình thường a phụ nhàn nhã như vậy, nếu bên cạnh mình cũng có lão quái vật thế này, mình có thể suốt ngày ra ngoài đi săn cũng không lỡ dở việc gì cả.
Cứ thế bận rộn tới trưa, Trương Thương đặt bút xuống, đứng dậy:" Điện hạ, có ăn cơm cùng không?"
"Được."
Trương Thương vỗ tay, tức thì có hai nữ tử trẻ trung xinh đẹp dìu ông rời thư phòng, tới gian phòng khác giúp ông thay áo, sau đó mới dẫn Lưu An đi ăn cơm, Lúc ăn cơm còn có người giúp bóp vai.
Đáng tiếc, đại tài như thế, tác phong sinh hoạt hơi ... Không chấp nhận được.
Lưu An thầm cảm khái, vị lão gia tử này rất ít khi ngồi quỳ, đa phần ngồi trên giường đưa chân ra, có người rửa chân, xoa bóp, kể cả lúc xử lý chính vụ, cũng có người hầu hạ, đúng là biết hưởng thụ.
Trương Thương ăn uống rất cầu kỳ, Lưu An ở chỗ ông ta luôn được ăn những món khác nhau, hết sức ngon lành.
"Điện hạ tới phủ thần một thời gian rồi, có thu hoạch gì không?"
Lưu An cười khổ:" Phương pháp làm việc của Trương tướng, người thường học sao được, ta chưa đọc xong tầu chương, ngài đã xử lý xong mấy bản rồi ..."
Trương Thương vuốt chòm râu dài:" Điện hạ tới đây học tập thật ra không có ý nghĩa gì, vì điện hạ căn bản không cần làm như thần. Điện hạ nên học theo Cao hoàng đế hoặc bệ hạ. Có điều thần không phản đối, là vì một chuyện mà tò mò, muốn biết ngọn nguồn từ điện hạ."
"Ồ, không biết Trương tướng muốn hỏi gì?"
"Thần trước tiên hỏi một câu, có phải điện hạ cố ý để Triều Thác chịu tội thay?"
"Hả?" Lưu An hoang mang lắc đầu:" Sao ta lại làm chuyện đó?"
"Điện hạ chưa từng có ý nghĩ đó sao?"
"Chưa?"
"Vậy thần hiểu rồi, điện hạ có tài năng, chỉ là thiếu tự tin thôi."
"Cớ gì nói lời ấy?"
Trương Thương cười:" Thần từ chỗ Triều Thác biết được, lời mà hắn nhờ người chuyển cho điện hạ, không phải như điện hạ nghĩ. Mới đầu thần nghĩ điện hạ cố ý để hắn gánh tội, như thế dù xảy ra chuyện gì, điện hạ cũng không liên lụy."
"Không chỉ thần, e là bệ hạ cũng nghĩ thế?"
"Nhưng nếu điện hạ không có tâm tư này, chứng tỏ điện hạ không cần dựa vào Triều Thác cũng làm được, chỉ là thiếu tự tin, đến khi có danh nghĩa của hắn, lòng tin của điện hạ tăng lên mới nghĩ ra nhiều sách lược."
"Điện hạ, lời Triều Thác là không thu người của Dương Chu, coi trọng tài năng, phân đội chia bậc, hoàn toàn khác với chính sách điện hạ thi hành."
Lưu An há hốc mồm, nhìn Trương Thương với vẻ không dám tin.
"Triều Thác không nói vì hắn cũng cho rằng điện hạ cố ý để hắn gánh tiếng ác, nên không dám nói ra."
"Điện hạ, đạo lý thế gian là tương thông, điện hạ nghĩ ra được một điều, sẽ hiểu điều khác ... Làm càng nhiều sẽ càng thuần thục thôi ... Năng lực của thần bây giờ không phải sinh ra đã có mà trải qua thời dài học tập."
"Điện hạ không cần nghĩ làm sao vượt qua bệ hạ, không cần xem nhẹ bản thân, cho rằng mình không bằng bệ hạ."
"Điện hạ nên tiếp tục học tập, tăng cường ưu điểm của mình, để mình có sở trường, lấy sở trường của mình để so với khuyết điểm của bệ hạ."
Trương Thương cười nháy mắt.
Lưu An tức thì thấy người nhẹ nhõm không ít, càng lớn nụ cười trên mặt hắn càng ít, Lưu Trường tựa ngọn núi lớn đè lên người, bất kỳ ở lĩnh vực nào, a phụ tựa hồ cũng làm tới cực điểm rồi, đừng nói là vượt qua, dù đuổi theo cũng chẳng nổi.
Từ phủ Trương Thương đi ra Lưu An trông có chút hoảng hốt, lời của ông ta đánh sâu vào tim hắn, làm hắn hiểu ra nhiều điều.
Lưu An vừa ra ngoài, mấy xá nhân vội đi tới.
"Điện hạ không sao chứ ạ?"
Phùng Đường là người đầu tiên chú ý tới thần sắc của Lưu An:
Mao Trường cũng vội nói:" Điện hạ đừng lo chuyện Bách Thừa vương, thần đã phái người liên hệ với họ, tình hình cụ thể thì Kịch Mạnh đã tới chỗ điển khách hỏi."
"Không cần đâu." Lưu An xua tay:" Bảo Kịch Mạnh về đi, ngoại vương tới do điển khách đón, liên quan gì tới ta. Các ngươi chuẩn bị đi theo ta ..."
"Điện hạ, chúng ta đi đâu ạ?"
"Ngũ Đỉnh Lâu, gọi nhạc sư tốt nhất, hôm nay ta muốn cùng mọi người uống say, giao lưu học vấn, tỉ thí thư pháp, ca hát, nhảy múa, ha ha ha ...."
Lưu An kệ đám xá nhân đưa mặt nhìn nhau, nhảy lên xe cười vang:" Đi! Tới Ngũ Đỉnh lâu!"
Lưu Trường ngồi trước bàn phê duyệt tấu chương, đúng thế, mỗi ngày Lưu Trường đều phê duyệt tấu chương. Có điều là tấu chương qua sàng lọc, tấu chương tầm thương không đưa lên, được đưa lên đều là tấu chương khoe công.
Địa phương có thành tựu gì, thu thuế thêm bao bao nhiêu, vân vân... Lưu Trường thích phê duyệt loại tấu chương ấy.
Lạc thú lớn nhất mỗi ngày của Trường lão gia là xem những thành tựu này, say mê trong cảm giác Đại Hán ngày một cường thịnh.
Lưu Trường cảm khái, quả nhiên luận trị thiên hạ phải nói tới trẫm, cái gì mà Cao hoàng đế, Tiêu tướng, so với trẫm kém xa.
Đột nhiên Lưu Doanh hớt ha hớt hải đi vào, ngồi xuống trước mặt Lưu Trường:" Trường, xảy ra chuyện lợn rồi!"
Lưu Trường vội đặt bút xuống:" Nhị ca sao thế? Lữ Sản bị đánh chết rồi à?"
"Không phải, là An, thằng nhãi An phải quản giáo rồi. Trước kia nó ngoan ngoãn là thế, bây giờ suốt ngày ở Ngũ đỉnh lâu ăn uống chơi bời, buông thả vô độ, nó còn nhỏ, sao có thể làm thế?" Lưu Doanh lo lắng trùng trùng:" Thằng nhãi này liên tiếp năm ngày ăn chơi ở đó, đệ ra mặt đi, đừng để nó làm thế."
Lưu Trường liếc hắn:" Bảo sao huynh cuống lên như thế, té ra nó chiếm chỗ huynh những năm ngày."
" Không phải thế, ta chỉ lo nó buông thả, hại người." Lưu Doanh thở dài:
Lưu Trường thu tấu chương lại, nghiêm mặt nói:" Nhị ca, An sở dĩ thành ra như thế là tại huynh."
"Huynh thân là trưởng giả tông thất, suốt ngày ra ngoài ăn chơi, gây ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt cho đám hậu sinh. Huynh xem đi, ngay cả đứa hiền lành như An cũng vì huynh mà chìm đắm ở Ngũ đỉnh lâu rồi. Cứ tiếp tục thế này, tông thất toàn kẻ phóng đãng."
"Còn ra thể thống gì nữa?"
Lưu Doanh đầu tiên là kinh ngạc, sau là áy náy:" Đều do ta sai, đệ phản quản giáo An, ta sẽ không thế nữa."
Lưu Trường mừng rỡ, không ngờ có thu hoạch ngoài dự liệu này, sức khỏe nhị ca không tốt, còn suốt ngày đi làm những chuyện không tốt cho sức khỏe, y khuyên mãi không ích gì.
Không ngờ thằng nhãi An chơi vài ngày làm Nhị ca tỉnh ngộ.
"Chỗ An đệ sẽ đi khuyên bảo, Nhị ca, huynh tạm về đi, sau này đọc nhiều sách, bớt buông thả, làm gương cho hậu sinh của tông thất." Không ngờ có một ngày tới lượt mình dạy bảo Nhị ca, mặt Lưu Trường sắp hếch lên trời rồi:
Lưu Doanh tựa hồ đem hết thay đổi của Lưu An thời gian qua quy kết cho bản thân, hổ thẹn rời Hậu Đức Điện.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com