"Ha ha ha ha !"
Theo cùng tiếng cười tiêu chuẩn bạo quân, Lưu Trương nghênh ngang đi vào, Trần Bình lắc đầu, Hàn Tín thì nghiêm mặt.
"Sư phụ! Khúc Nghịch hầu, hai ngươi tụ họp sao không gọi trẫm? Cái này trẫm chuyên môn mang tới để nhắm rượu."
Lưu Trường ném con dê cho gia phó, lực đạo mạnh tới nỗi làm hắn nhận lấy một cái liền ngã lăn quay, luôn mồm giục:" Mau đi làm, đừng để trẫm đợi."
Dặn xong nóng lòng nhìn Hàn Tín:" Sư phụ, chuyện của Bách Thừa bàn xong rồi, sau này Đại Hán có bông và lương thực từ Khổng Tước, có gia vị và thuốc nhuộm từ An Đạt La, có hoàng kim và châu báu từ Bách Thừa."
"Đợi có thêm các tiểu quốc tới quy thuận, Đại Hán không thiếu gì nữa, quả nhiên là lợi ích hơn xuất binh, không cần cai trị, chỉ cần yên tâm thu tiền."
Hàn Tín chướng mắt:" Không phải kế sách Khúc Nghịch hầu dâng thư cho ngươi sao, ngươi còn đem tới trước mặt chính chủ khoe khoang."
Lưu Trường không phục:" Đề nghị là của ông ấy, nhưng thực hiện là trẫm mà. Với lại năm xưa kế hoạch Vân Mộng Trạch cũng là ông ấy đề xuất ra, a phụ cũng vẫn khoe khoang trước mặt ông ấy đấy thôi."
"Thằng nhãi này ..." Hàn Tín tức thì nóng máu:
Trần Bình cười giảng hòa:" Làm thần tử chẳng qua là hiến kế sách cho quân vương, chấp hành hay không là ở quân vương, bệ hạ nói thế cũng không sai, đây là công của bệ hạ."
Hàn Tín hừ lạnh, không nói nữa.
Lưu Trường trò chuyện với hai ông già không tệ, Trần Bình còn cho Lưu Trường nhiều kiến nghị về y quán, cùng với vỡ lòng, Lưu Trường thu được không ít lợi ích. Điều duy nhất không hay là trù tử nhà Hàn Tín quá tệ, con dê non ngon thế mà bị hắn lãng phí, cho bao nhiêu muối , khiến y không ăn nổi.
Nếu không phải chiếu cố thể diện của Hàn Tín thì y ngâm tên đó vào nước muối vài ngày rồi.
Thái học.
La Thốc đang kích động giảng bài, giọng sang sảng, toàn thân đầy tinh thần như trẻ ra mấy chục tuổi. Sau khi ông ta phát hiện đưa đệ tử này đặc biệt yêu thích động thổ động công, cũng chuyên môn giảng giải về phương diện đó. Thông qua phân tích chất đất, xác định địa điểm thi công tốt nhất, thông qua phân tích thủy vực, xác định nơi đào kênh.
Lưu Mậu cũng hoàn toàn làm lại cuộc đời, mỗi ngày đúng giờ học tập, đọc sách, không bao giờ ra ngoài chơi. E là Sở thái tử năm xưa không quay về được nữa.
Giờ trông hắn còn già dặn hơn cả Lưu Dĩnh Khách, nếu Lưu Giao còn sống chắc có khi xưng huynh gọi đệ với hắn, hắn tới Trường An lâu như vậy, không ai tới gây phiền toái, đoán chừng vì chẳng còn ai nhận ra hắn nữa.
Bây giờ hắn về nước Sở, khó nói có dọa chết Lưu Dĩnh Khách không.
Lưu Dĩnh Khách chưa từng chịu khổ, dang vẻ nhăn nhân nhã sĩ trắng trẻo yếu ớt, quân tử đường đường. Còn nhi tử mặt mày râu ria đen đúa thô kệch như từ mỏ than chui ra.
La Thốc hiển nhiên không chê hắn, có đứa đệ tử thế này ông ta thỏa mãn rồi, thậm chí còn là thái tử, ông ta chẳng sợ đem học phái đặt hết lên một chư chầu liệu có diệt vong không? Mẹ nó, không đặt cũng sắp diệt vong đây này.
Lưu Mậu học rất chuyên tâm, hắn có bốn năm tích lũy vô số kinh nghiệm, thậm chí còn giảng giải cho lão sư tình huống lao dịch, cái thiếu chỉ là lý luận thôi.
La Thốc từ khi có đứa đệ tử này không đi bắt người nghe giảng bài nữa, dù là thế cũng rất ít người tới nơi này.
Đột nhiên cửa học đường bị đẩy ra, cửa này trước kia luôn mở rộng để phát hiện người qua đường, nhưng giờ Kham dư gia giàu có rồi, có đệ tử rồi, La Thốc liền đóng cửa lại.
Giảng dạy bị phá ngang, La Thốc tức giận nhìn về phía cửa.
Ở cửa có một đứa bé đang thò đầu vào ngó nghiêng, mắt nhìn qua Lưu Mậu nhưng không dừng lại, tiếp tục nhìn quanh, sau lưng nó có hai gia phó, lúc này đang lau mồ hôi.
"Không phải Lưu Mậu ở đây à, hắn không tới sao?"
Người này là Lưu Tứ.
Nó không nhận ra Lưu Mậu, nhưng Lưu Mậu vẫn nhận ra nó, đứng dậy hành lễ bái kiến:" Tứ đệ, lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?"
Lưu Tứ giật mình, sau đó cười lớn:" Lưu Mậu, sao ngươi thành thế này, trông ngươi còn già hơn a phụ ngươi.
"Năm xưa ta còn nhỏ vô tri, nếu có chỗ mạo phạm, mong được thứ lỗi.
Lưu Tứ không chịu:" Năm xưa ta còn nhỏ, ngươi từng đẩy ngã ta, giờ ta lớn rồi. Nào, giờ chúng ta đọ sức, xem ai khỏe hơn."
"Chuyện năm xưa là ta không đúng, ta đã nhận tội với bệ hạ, cần gì nhắc tới nữa chứ?"
"A phụ tha thứ cho ngươi, nhưng ta chưa, ngươi đẩy ta lại đi nhận tội với a phụ là cái lý gì?"
"Là ta không đúng, xin công tử Tứ thứ lỗi." Lưu Mậu hạ mình:
Nếu là Lưu An hoặc Lưu Bột sẽ không truy cứu nữa, nhưng Lưu Tứ à, nó xưa nay là thứ sợ mạnh hiếp yếu, được đằng chân lân đằng đầu, cười rất cuồng vọng:" Hôm nay ngươi không thoát được một trận đòn đâu, ta biết a phụ bảo vệ ngươi, hôm nay người theo ta đều là người nhà cữu phụ ... Công Dương học phái ta có thù ắt báo."
Lưu Mậu thở dài, chuẩn bị chống cự, La Thốc không ngồi yên được nữa:" Ngươi là ai dám mắng mở đệ tử ta?"
"Lão già, cho ngươi biết, gia phụ là đương kim hoàng đế, hôm nay ta báo thù đứa đệ tử của ông, ông tránh ra, nếu không ta đánh cả hai."
Phù Khâu Bá đang giảng bài cho Lưu Bột, học vấn của Lưu Bột tăng lên không ít, học tập không phải sở trường của nó, nhưng nó chịu khó, hơn nữa nó chẳng cần học nhiều, chỉ biết ít phương pháp trị quốc là được.
Phù Khâu Bá chủ yếu giảng giải cho nó toàn phương pháp già rụng răng như xót sức dân, yêu dân, chiếu cố cô quả. Cũ thì cũ đấy, nhưng người làm thế thì ít càng thêm ít.
"Lão sư, không xong rồi, công tử Tứ dẫn người xông vào thái học, đi về phía học đường của Kham Dư gia, chắc là đi tìm Sở thái tử." Có đệ tử thở hồng hộc chạy vào:
Lưu Bột đứng bật dậy:" Cái gì, thằng nhãi đó."
Phù Khâu Bá cũng bảo đệ tử đỡ mình lên:" Mau, mau qua đó! Bột, đi trước đi, đừng để công tử làm Sở thái tử bị thương ..."
Phù Khâu Bá đau đầu, mình chừng này tuổi rồi mà sao không được yên chứ.
Lưu Bột vội vàng chạy về phía học đường Kham Dư, hết sức nóng ruột, nó quá biết đứa đệ đệ này, với tính cách đó còn học đại phục thù của Công Dương học phái, đúng là đổ dầu vào lửa.
Mình nên nghĩ tới mới đúng.
Nó thở hồng hộc chạy vào học đường, đang chuẩn bị hô lên" đệ đệ ta bướng bỉnh vô tri" thì phát hiện khung cảnh yên tĩnh lạ thường.
La Thốc đứng đó đang giảng bài, Lưu Tứ run rẩy ngồi trước mặt ông ta, hai tên gia phó bị đánh sưng vù mặt ngồi hai bên Lưu Tứ, Lưu Mậu mặt mày méo xẹo.
Vừa thấy Lưu Bột tới, Lưu Tứ kinh hoàng hét lên:" Huynh trưởng! Cứu mạng! Lão già này bị điên rồi! Mau cứu đệ ra!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com