Phàn Thị Nhân dụi mắt từ trong phòng đi ra, vẻ mặt khoan khoái, nụ cười không giấu được, biết sao, mấy ngày này thê tử hắn đưa con tới nhà trượng nhân, thế là hắn có thời gian tiêu sái. Liên tục ba ngày hắn cùng mấy huynh đệ đi uống rượu bốc phét.
Cuộc sống không tệ.
Hắn khác với huynh trưởng, vì khi cầu học ở thái học có biểu hiện kiệt xuất, nên khi học xong trực tiếp làm quan viên thái học, phụ trách công tác quản lý.
Về địa vị mà nói, Phù Khâu Bá cao hơn, nhưng từ thực quyền mà nói, hắn cao hơn.
Có điều nhậm chức ở thái học chẳng phải là công việc tốt, vì đám thái học sinh thực sự quá giỏi gây chuyện, cứ vài ngày lại một lần, đều do hắn ra mặt xử lý.
Nhất là đám Nho gia, thừa lúc Hoàng Lão bắt đầu đi xuống liền tăng cường thế công, nhưng lạc đà chết còn lớn hơn ngựa, mà Hoàng Lão đã chết đâu, Nho gia chẳng áp đảo được. Thế là hai phái thường biện luận bằng cả mồm lẫn chân tay.
Tóm lại là phiền.
Phàn Thị Nhân ngâm nga hát, lắc lư rời phòng, đang rửa ráy thì có quan lại mặt mày hoảng hốt xông vào:" Không xong rồi! Không xong rồi, có hai học phái khai chiến ..."
Phàn Thị Nhân vội ngẩng đầu lên, chưa nghe hết đã tuôn ra một loạt quy trình ứng phó:" Bọn chúng lại gây chuyện à, phái người liên hệ với trung úy, bảo họ phái thêm giáp sĩ, nếu cần liên hệ giáo úy cổng thành .... Có bao người? Ngươi nhìn rõ chưa?"
Nho gia và Hoàng Lão, mỗi bên đều có mấy nghìn đệ tử, nếu toàn diện khai chiến thì e phải liên hệ với cả Bắc quân.
"Bốn ạ!"
"Bốn ..." Mặt Phàn Thị Nhân cứng đờ:
"Là Kham Dư Gia và Công Dương học phái của Nho gia giao chiến."
Phàn Thị Nhân càng đơ hơn:" Chúng ta có cái gọi là Kham Dư gia à?"
"Chính là ông già chuyên kéo người vào dạy."
"Ông ấy hiền lắm mà ...."
"Có cần gọi giáp sĩ không ạ?"
"Gọi cái rắm."
Phàn Thị Nhân không hoảng nữa chỉ cần không phải Nho gia với Hoàng Lão thì có gì mà phải sợ chứ, tên quan lại bên cạnh ú a ú ớ nói không rõ ràng.
Đến nơi một cái, hắn hiểu ngay.
"Cữu phụ!" Lưu Tứ thấy Phàn Thị Nhân như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc chạy tới:
Phàn Thị Nhân thì đen mặt, lại là thằng nhãi này, nó ở đâu là phiền toái tới đó:" Ngươi lại bắt nạt người ta à?"
"Cữu phụ, lão già kia đánh cháu." Lưu Tứ chỉ La Thốc ở xa:
Lúc này La Thốc đang đứng đối diện với Công Dương Thọ, xung quanh không ai dám tới gần, hai ông già nhìn nhau mắt tóe lửa.
"Ông cả đống tuổi rồi mà còn bắt nạt đệ tử ta, thấy Công Dương ta không có ai nữa à?"
"Đệ tử ngươi tới gây hấn đệ tử ta, đệ tử ta liên tục nhận lỗi mà nó không tha, chẳng lẽ ta không thể đánh lại à?"
"Ta không cần biết, ta chỉ biết ông đánh đệ tử ta."
"Công Dương các ngươi quả nhiên đều là một đám cầm thú vô lại."
"Kẻ bọn ta đánh mới là cầm thú."
Phàn Thị Nhân chưa kịp phản ứng thì Công Dương Thọ đã xông lên, ông già này cả đống tuổi rồi mà thân thủ nhanh nhẹn, vài bước đã tới trước mặt La Thốc, hai tay ôm lấy hông La Thốc, muốn nhấc lên.
La Thốc vội tóm chặt lấy đai lưng của Công Dương Thọ, lấy cả người đè xuống, Công Dương Thọ bị đè cong chân. Thế là nhất thời hai bên bế tắc, không ai làm gì được ai.
Công Dương Thọ kêu lên:" Lão thất phu, thế này tổn hại lễ nghi, buông ra đã."
"Được!" La Thốc buông tay:
Ai ngờ Công Dương Thọ không thèm giữ võ đức, vật luôn La Thốc xuống, vung nắm đấm lên đấm vào mặt, La Thốc né đòn, thậm chí còn rảnh tay đấm một phát khiến Công Dương Thọ lảo đảo lùi mấy bước.
La Thốc bật dậy phẫn nộ mắng:" Thứ cầm thú vô sỉ!"
"Ta chỉ bảo ngươi buông tay, có nói ta sẽ buông tay đâu." Công Dương Thọ nổi danh vô lại, nhưng học vấn rất cao, đúng là thứ bại hoại lẫn vào trong giới đại gia học vấn:
Phàn Thị Nhân vội chạy tới đứng giữa hai người:" Rốt cuộc có chuyện gì?"
Lưu Mậu đi tới:" Trước kia học sinh từng mạo phạm công tử Tứ, công tử Tứ tới hỏi tội, hại sinh lại đắc tội."
La Thốc cuống lên:" Ta đánh, không liên quan tới đệ tử ta."
Phàn Thị Nhân đau đầu, quát Lưu Tứ:" Thằng nhãi, ngươi dứt khoát không bỏ qua cho người ta là muốn làm cái gì?"
Lưu Tứ rụt cổ lại:" Không liên quan tới cháu, hôm qua nhị ca cháu giúp hòa giải rồi, còn nói sẽ không cáo trạng với a phụ. Sư phụ cháu nói, Công Dương phái không thể chịu ủy khuất, nhất định dẫn cháu tới."
Côn Dương Thọ hừ lạnh:" Công Dương tuyệt không chịu nhục, nhất là nhục bởi cầm thú."
Dứt lời lao vào đánh La Thốc, La Thốc thấp, nhưng cánh tay to khiếp người, Công Dương Thọ thì nhanh nhẹn, liên tục né đòn, thi thoảng đánh trộm một phát, thể hiện trọn vẹn bản sắc đại nho.
Phàn Thị Nhân vất vả lắm không thể cản nổi, còn bị trúng đòn, nổi điên lên:" Người đâu, mau đưa hai người này tới đình úy."
Hai lão già bị lôi đi, vẫn chửi nhau không dứt.
Giải quyết được già, Phàn Thị Nhân tóm trẻ, bế Lưu Tứ, bảo Lưu Mậu theo sau, đi tới hoàng cung. Lưu Tứ có chút sợ hãi:" Cữu phụ, chúng ta không đi được không? Dù sao cháu cũng không dám tìm hắn nữa ... Lão già đó đáng sợ quá."
"Cữu phụ không thấy, ông ta ném bay cận thị của cháu ... Hơn nữa giọng ông ta còn vang trong tai cháu này, cháu phải nghe giảng hai canh giờ."
Phàn Thị Nhân kệ nó, vẫn dẫn cả hai tới Hậu Đức điện, lúc này bệ hạ đang say sưa trò chuyện với đại thần sủng ái nhất.
Đúng thế, Trương Bất Nghi về rồi, bộ dạng nhếch nhác, rõ là chưa về nhà đã tới đây.
"Bệ hạ, hôm nay Công Dương và Kham Dư xảy ra chút chuyện ..." Phàm Thị Nhân kể lại đầu đuôi:
Lưu Trường càng nghe càng ngạc nhiên, cuối cùng cười phá lên:" Thằng nhãi này bị đánh à, trẫm biết lão già đó, không ngờ lại bênh vực đệ tử như vậy, xem ra thằng nhãi Mậu học không tệ."
"Trọng phụ ..." Lưu Mậu hổ thẹn cúi đầu:
Lưu Trường mắng:" Cúi đầu cái gì, ngẩng đầu lên, ngươi không sai, sai là thằng nhãi này."
Lưu Mậu vội ngẩng đầu.
Lưu Trường nghiêm túc nói:" Đại phụ ngươi, a phụ ngươi là người rất tốt, trước đó trẫm trừng phạt ngươi, không phải ngươi bắt nạt con trẫm, mà vì ngươi là do tử trẫm, lại phạm nhiều sai lầm như vậy, hổ thẹn đại phụ ngươi, trẫm không muốn ngươi lạc lối.
"Ngươi không cần sợ thằng nhãi này, nhưng nhớ kỹ, không được làm bất kỳ chuyện gì tổn hại uy danh của đại phụ ngươi ... Phàm có ai bắt nạt ngươi, chớ quên ngươi là do tử của Lưu Trường."
Lưu Mậu sững người, mắt cay cay:" Đa tạ trọng phụ."
"Còn thằng nhãi này, hôm qua xung đột, nhị ca ngươi sao không nói với trẫm ... Người đâu, xem Bột có ở hoàng cung không, bảo nó xẻo tới đây cho trẫm."
Lưu Bột vừa vặn đang ở trung cung, bị thị vệ mang tới nơi này, Lưu Trường quát:" Bột! Chuyện của đệ đệ ngươi là sao?"
Lưu Bột gần như theo bản năng đáp:" Đệ đệ ta ngang bướng vô tri, mong ngài tha thứ ..."
Lưu Trường vốn định giáo huấn, bị câu này làm nuốt hết vào, nhìn sang Lưu Tứ:" Thằng nhãi này, xem xem ngươi biến huynh trưởng ngươi thành cái gì rồi? Sắp bị ngươi ép phát điên. Bột, mang đệ đệ ngươi tới chỗ a mẫu ngươi."
"Vâng!"
"Mậu, xéo về học cho tốt, nếu không trẫm đánh gãy chân ngươi."
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com